Thế là từ nay, chính xác là từ ngày 11/9/2010, cu Bi của mẹ có thêm một người bạn mới, không muốn nhưng vẫn phải làm bạn. Người bạn này sẽ ở bên con mọi lúc, mọi nơi trừ lúc con ngủ. Chắc phải đến khi con được 18 hoặc 20 tuổi thì mới có thể tạm biệt người bạn này.
Đã từ lâu rồi, thấy con xem tivi hay đọc cái gì cũng phải nheo mắt và ngẩng đầu lên. Trông xấu ghê! Lúc thì mẹ bảo tại vì ở lớp mẫu giáo Nắng Mai cô treo tivi cao quá và xem tivi quá nhiều. Rồi có lần con còn bị viêm kết mạc giả mạc, phải vào viện bóc giả mạc nên bố mẹ nghĩ vì thế mà thị lực kém hơn. Thực sự là bố mẹ rất lo lắng về điều này. Thế rồi, mẹ và bà ngoại đưa con đi kiểm tra thị lực. Không thành công vì vào đo khúc xạ, con sợ nên khóc và th ế là bác sĩ không khám được. Rồi bẵng đi một thời gian, con vẫn nheo mắt và đầu vẫn ngẩng lên.
Quá sốt ruột vì con cũng sắp vào lớp một mà mắt cứ nheo nheo. Thế là, mẹ quyết định đưa con đi khám thị lực với hy vọng sẽ khám được vì con cũng đã lớn hơn rồi. Đúng vậy. Con không hề khóc tí nào, ngoan ngoãn để bác sỹ đo thị lực tuy rằng con hơi quá hiếu động và bị ông bác sỹ trẻ mà khó tính mắng cho. Kết quả: Con bị loạn thị bẩm sinh và khá nặng. Bác sỹ bảo con phải đeo kính đến năm 18 tuổi thì phẫu thuật. Lúc đó mẹ buồn lắm vì đôi mắt con vốn dĩ được mọi người khen là khá đẹp: Mắt tươi sáng và lông mi cong hơn cả con gái. Hơn nữa con còn bé quá. Mới có 5 tuổi. Phải đeo kính ít nhất là 13 năm nữa. Để chắc chắn hơn, mẹ cho con đi khám ở một bệnh viện khác. Kết quả không có gì khá hơn. Thế là từ hôm đó, con có thêm một người bạn bất đắc dĩ. Nhưng rồi con sẽ quen và yêu quý người bạn ấy vì người bạn ấy sẽ giúp con nhìn rõ hơn và vì thế sẽ học giỏi hơn. Hơn thế nữa, bạn ấy còn giúp con trông cute hơn đấy. Cái sống mũi hơi tẹt được che bởi cái gọng. Vẫn đẹp trai con ạ!