Đang ngồi xem tivi, mẹ thấy chóng mặt ngỡ là mình bị cảm. Đang chưa định thần thì nghe thấy bố con nói “Em ơi, nhà bị rung em ạ. Động đất rồi!” Lúc đó là khoảng 9h tối ngày 24 tháng 3 năm 2011. Hốt hoảng quá, mẹ vội vàng bế con chạy ra khỏi nhà. Vừa ra cửa thì thấy mấy chú ở nhà đối diện bảo “Chị ơi động đất hả chị?” Thế là mẹ càng phải nhanh chân quắp con xuống sảnh. Vừa chạy vừa sợ, tim đập loạn nhịp. Mọi người chạy toán loạn ở cầu thang. Xuống đến sảnh thì thấy mọi người Cũng may là nhà mình đã chuyển từ tầng 18 xuống tầng 4 nên chạy cũng nhanh hơn. Xuống dưới dảnh thấy mọi người xúm đông lại. Mặt ai cũng hốt hoảng xám ngoét. Người thì chạy vào ôtô đỗ ở sân. Nhà thì vội đưa nhau đi đến nhà người quen để lánh. Trời thì lạnh mà vội quá chẳng mặc áo khoác cho con và chân thì không đi dép. Thế là mẹ phải quắp 26 kg đứng ở sân, chạy ra lại chạy vào. Thật may là bố vẫn đủ bình tĩnh để khoá cửa và mang theo áo khoác cho con. Trong lúc trú chân ở sảnh, mọi người bàn tán xôn xao, hỏi han nhau ầm ĩ. Có bác ở tầng 10 đang rửa bát thì thấy tủ bếp nghiêng hẳn. Nhìn ra bể cá thì nước sóng sánh như nước biển. Còn nhà bạn Minh Hoàng của con ở tầng 18 thì thấy nền nhà nghiêng hẳn còn các vật treo tường thì nhảy múa loạn xạ. Hỏi ra thì mới biết là Hà Nội bị dư chấn của động đất ở Myanmar và Lào. Mọi người chưa được chuẩn bị kiến thức xử lý tình huống khi động đất nên rất hoảng hốt. Theo các chuyên gia thì động đất thường xảy ra rất nhanh trong vòng mười mấy giây. Mọi người không được hoảng hốt mà phải bình tĩnh chui xuống gầm bàn để trú ẩn. Nếu có bị làm sao thì đã bị ngay rồi chứ chạy ra khỏi nhà là không đúng. Đằng này, sau khi biết động đất là mẹ vội bế con xuống tầng 1 ngay. Đúng là sai sách. Cũng may là con đang mải xem hoạt hình nên không thấy gì nên không bị ảm ảnh. Còn mẹ thì đây là lần đầu tiên biết cảm giác dư chấn động đất nên đến giờ nghĩ lại vẫn sợ.
Dù sao cũng là một buổi tối đáng nhớ. Mẹ hy vọng điều này sẽ không xảy ra nữa. Thế mới biết người dân Nhật Bản luôn luôn bị đe doạ bởi thảm hoạ động đất. Chưa khắc phục được trận này lại bị trận khác. Thật may vì mình ở Việt Nam!