Thứ Tư, 30 tháng 12, 2009

Bài tập tô đầu tay

Các bạn ơi, mình không phải là người hay khoe khoang đâu nhưng mình có cái này muốn khoe với các bạn đây.
Vốn dĩ mình rất lười học bài nhất là tập tô. Mẹ rất hay mua bút màu về cho mình và quyển tập tô nhưng mình chẳng chịu tô gì cả. Mình chẳng biết cầm bút nữa cơ. Mỗi lần mẹ bảo mình tập tô, mình toàn bảo mẹ cầm tay để tô. Nếu mẹ không cầm tay thì mình toàn bị tô ra ngoài thôi. Mẹ toàn bảo mình là "tay thì con tô mà mắt con cứ nhìn đi đâu ấy thì làm sao mà tô được". Mỗi lần như vậy, mình thấy mẹ chẳng hài lòng chút nào cả. Mẹ có vẻ chán lắm. Thế là lâu lâu mình không thấy mẹ bảo mình tập tô. Thôi kệ. Mình xem hoạt hình sướng hơn.
Đến một hôm khi mình đã chuyển sang học ở Trường Ngôi Sao Xanh được một tuần thì mình được cô giáo dạy tập tô cái búa trông giống như trong phim hoạt hình "Handy Manny" mà ngày nào mình cũng xem đây. Thế nên mình tô hào hứng lắm. Mình chưa biết cách cầm bút nên mình tô còn lung tung lắm. Cô giáo phải cầm tay mình để giúp mình tô. Tô xong, cô chấm điểm cho các bạn. Bài tập tô cái búa của mình được 7 điểm đấy các bạn ạ.
Chiều hôm ấy, khi đón mình về, cô giáo đưa cho mẹ bài tập tô điểm 7 của mình cho mẹ. Mình thấy mẹ cười vui lắm. "Chà chà, đây là lần đầu tiên con trai tôi được chấm điểm đây. Được 7 điểm cơ à? Con trai mẹ cũng khá đấy chứ! Mình thấy mẹ cất tờ tập tô của mình vào túi kỹ lắm. Mẹ còn bảo về dán trong phòng của mình nữa đấy.
Tối hôm ấy, thấy bố vừa về đến nhà, mẹ đã khoe với bố ngày. "Hôm nay con trai mình đi học tập tô được cô giáo chấm điểm đấy. Được 7 điểm cơ đấy! Đi học trường lớp đàng hoàng có khác." Nói xong mẹ đi tìm ngay băng dính để dán lên góc học tập cho mình.
Mình cũng thích không kém. Tối hôm ấy, mình cứ đòi mẹ vẽ cho mình hình cái búa để mình tập tô. Mẹ vẽ cho mình cái búa nhưng mà không giống cái búa mình tô ở trên lớp. Nhưng không sao. Mình vẫn thích. Mình lấy bút màu ra và bắt đầu tô. Vừa tô vừa xem hoạt hình. Thế là mình tô hết ra ngoài. Mỉnh mải xem hoạt hình quá đấy các bạn nhỉ? Các bạn đừng học theo mình nhé.

"Chân ải chân ai?"

Mấy hôm nay ở nhà chỉ có mỗi hai mẹ con mình ở nhà thôi. Bố Tỉnh đi công tác sao lâu về thế nhỉ? Buổi tối chỉ có mỗi hai mẹ con mình chơi với nhau thôi.

Hôm qua trước lúc đi ngủ, mẹ ôm mình và nói: "Mẹ có trò chơi này hay lắm. Mẹ dạy cho Bi chơi nhé!". "Trò chơi gì hả mẹ? Mẹ dạy con đi. Con thích lắm!" Mình tỏ ra rất nóng ruột muốn mẹ dạy cho mình trò chơi mới.

"Bây giờ mẹ cầm tay Bi và hỏi "Tay ải tay ai?" thì Bi phải trả lời là "Tay Bỉ tay Bi nhé". Nếu mẹ cầm chân Bi mẹ hỏi "Chân ải chân ai" thì Bi phải trả lời là "Chân Bỉ chân Bi nhé". Sao lại rắc rổi thế nhỉ? Mình sẽ nhầm lẫn lung tung mất thôi. Chuẩn bị nào. Mẹ sắp hỏi mình rồi đấy.

Thế là mẹ bắt đầu hỏi mình liên tục. Mẹ hỏi tay, hỏi chân, hỏi mũi, hỏi mắt, hỏi miệng... Mà mình cũng giỏi lắm các bạn ạ. Mình chỉ trả lời nhầm có mấy lần thôi. Mẹ hỏi mình "Chân ải chân ai?" Mình cuống quá lại trả lời là "Chân Bải chân bai". Thế có buồn cười không các bạn nhỉ? Các bạn thử chơi trò chơi này với bố mẹ xem. Chắc chắn các bạn sẽ thích ngay thôi.

"Đại gia nhí"

Các bạn đã bao giờ nghe thấy bố mẹ mình gọi mình là "đại gia" chưa? Còn mình thì đã nghe thấy rất nhiều lần kể từ khi mẹ sắm cho mình một cái áo choàng tắm màu cam rất đẹp.

Hôm ấy vừa đón mẹ về đến nhà mình đã thấy mẹ khoe là mẹ mua cho mình một cái áo choàng tắm rất đẹp. "Áo choàng tắm là làm gì vậy mẹ?" "Để con tắm xong thì mặc vào luôn cho đỡ lạnh". "Con không thích mặc áo mới đâu" " Sao lại không mặc? Mặc vào đi. Con trai mẹ sẽ trông giống như đại gia nhí cho mà xem. Lát nữa tắm xong, mẹ mặc cho con là con thích luôn". Mẹ bảo mình trông giống đại gia nhí là gì nhỉ? Ở lớp cô có dạy mình cái này đâu nhỉ? Thôi mình chẳng thắc mắc làm gì nữa. Lớn lên mình sẽ biết thôi mà.

"Tắm thôi Bi ơi không tí nữa muộn thì lạnh lắm". Mẹ vừa gọi mình vừa khoác chiếc áo choàng mới của mình trên vai. Chà chà, chiếc áo này màu cam cũng đẹp ra phết đấy chứ. Tí nữa tắm xong mình sẽ mặc xem như thế nào. Mẹ bảo mình mà mặc vào thì yêu lắm đấy.

Thế là hai mẹ con vào tắm. Hôm nay mẹ tắm cho mình không lâu như mọi hôm. Mẹ bảo hôm nay trời lạnh mà. Tráng người cho mình xong, mẹ khoác lên mình chiếc áo choàng mà mẹ mới mua cho mình. "Ôi, trông con trai mẹ yêu quá! Trông như một đại gia nhí ấy. Thế mà con không chịu mặc." Mẹ nói cũng phải đấy nhỉ. Mình mặc lên trông cũng ngộ ngộ đấy. "Mẹ ơi, áo đẹp quá! Hôm nào tắm xong mẹ cũng mặc cho con nhé!" Mẹ cười và bế mình vào trong nhà. Chưa lau người cho mình xong mà mẹ đã lấy máy ảnh chụp tới tấp cứ như mình là diễn viên ấy các bạn ạ. Các bạn cùng chiêm ngưỡng mình với bộ áo choàng mới nhé. Nếu các bạn mà thích thì các bạn xin bố mẹ mua cho nhé. Mặc ấm lắm đấy :-)

Thứ Bảy, 26 tháng 12, 2009

Giáng sinh đáng nhớ!

Ngày 20 tháng 12 năm 2009

Các bạn ơi! Giáng sinh năm nay chắc các bạn sẽ được bố mẹ cho đi chơi và được tặng nhiều quà lắm nhỉ?

Đây là lần đầu tiên mình được biết đến Giáng sinh và Ông già Noel đấy các bạn ạ. Cô Thảo và cô Nhật của mình ở Trường Ngôi Sao xanh đã dạy cho mình biết về Giáng sinh và ông già Noel. Mình rất thích và háo hức đến ngày Giáng sinh.

Hôm nay Trường mẫu giáo của mình tổ chức liên hoan Giáng sinh cho tất cả các bạn. Thấy mình nói với mẹ rất nhiều về Ông già Noel. Thế là buổi chiều nay mẹ đã sắm cho mình một bộ quần áo ông già Noel. Vừa về đến nhà mẹ đã mặc luôn cho mình bộ quần áo mới. "Ôi con trai mẹ trông giống ông già Noel quá! Tối nay mà mặc bộ này đi chơi thì hay lắm đây". Mẹ vừa mặc vừa trầm trồ khen ngợi mình. "Mẹ ơi, có cả dây lưng màu vàng này. Con thích lắm. Mẹ để con tự thắt cơ." Thế là mình đòi ngay cái dây lưng màu vàng để tự thắt.

Vừa mặc quần áo xong cho mình là mẹ chạy vào lấy máy ảnh ra luôn để chụp cho mình. Đâu tiên mình chụp ở cây thông Noel mà bố Tỉnh mới mua. Rồi thích quá, mình đòi mẹ cho xuống dưới sân ở tầng 1 và chụp ảnh. Lúc xuống dưới sân, có mấy chú đánh bóng bàn cứ nhìn mình. Chắc mình giống ông già Noel quá đây :-)

"Thôi lên nhà thôi con. Ở dưới này lạnh lắm. Lên nhà mẹ sác pin máy ảnh để đi Vincom chơi một lúc rồi mẹ cho con ra liên hoan cùng các bạn." Mình vẫn thích chụp ảnh ở dưới này cơ. Nhưng mình cũng ngoan ngoãn vâng lời mẹ đi lên nhà vì mẹ bảo cho mình đi Vincom. Tuần nào mình cũng đi Vincom mà mình vẫn không chán.

Nhưng lần này mẹ cho mình đi chơi Vincom ít lắm. Mẹ chỉ mua 10 cái xèng để 2 mẹ con chơi Chiếc nón kỳ diệu. Vừa chơi được một lúc thì đã hết xèng mà hai mẹ con không được may mắn chút nào cả. Thôi thế là hết xèng rồi. "Đi liên hoan thôi con. Đến giờ rồi. Đến ông Già Noel tặng quà cho con." Vừa nói mẹ vừa kéo tay mình đi ra cửa. Mình kéo ngược lại không nghe lời mẹ đòi ra đập côn trùng. Mẹ có vẻ không hài lòng với mình đâu những mẹ vẫn chiều mình và cho mình ra đập côn trùng. Chẳng thấy mẹ cho xèng vào những mình vẫn đập. Đập cho thật thích. Rồi thì mình cũng phải nghe lời mẹ ngoan ngoãn đi về vì mình cũng thích đi liên hoan với các bạn lắm.

Hai mẹ con mình đi taxi đến Nhà hàng Long Vĩ. Mẹ dắt mình đi lên tầng 2. Lên đến nơi thì mình không muốn vào vì mình thấy đông người lắm. "Vào đi con. Vào đây con sẽ được ông già Noel tặng quà." "Con là ông già Noel đây thôi." Vừa nói mình vừa chỉ vào bộ quần áo ông già Noel mình đang mặc trên người. Mình chỉ thấy mẹ cười thôi.

Chà chà! Ở đây đông thật! Mình nhìn thấy rất nhiều bạn nhưng không thấy bạn nào mặc quần áo ông già Noel như mình cả. Mình thấy các bác các cô và các bạn cứ nhìn mình. Đây rồi, mình đã nhìn thấy các bạn lớp mình: Bạn Văn Ngọc này, bạn Minh Hiếu này, cả bạn Minh Hà nữa, cả một em ở cùng chung cư với mình nữa. Hihi nhưng mình không biết tên bạn ấy đâu. Thích quá. Mình gặp cả cô Nhật và cô Phương nữa. Vui thật!

"Mẹ ơi bắt đầu chương trình rồi!" Vừa lúc mình nói thì anh hề cũng cất tiếng chào mọi người và một bài hát với những bông hoa xinh đẹp được bắt đầu. Có mấy bác người lớn cứ đứng lên kiệu các bạn trên vai làm mình chẳng nhìn thấy gì cả. Thế là mình xin phép mẹ chạy lên phía trên xem cho thích và cầm theo máy ảnh bắt đầu làm thợ chụp ảnh. Đây là lần đầu tiên mình được cầm máy ánh và dám đến gần sân khấu. Cả buổi tối mình cứ chạy đi chạy lại từ sân khấu xuống chỗ mẹ, từ chỗ mẹ lên sân khấu. Đang đứng thì có một bạn thơm vào má mình. Tưởng ai, hóa ra là bạn Văn Ngọc. Buồn cười thật! Sao bạn ấy lại thơm vào má mình cơ chứ. Tối hôm ấy bạn ấy thơm vào má mình 2 lần liền. Xấu hổ quá Văn Ngọc ơi! Hôm đó mình được xem rất nhiều bài hát múa hay. Có cả 2 chị nhảy rất đẹp. Y như người lớn ấy. Mình thấy chú hề bảo là gì nhỉ? À, chú ấy bảo là khiêu vũ thể thao. Hai anh chị ấy giỏi thật!

Thế rồi phần mình mong chờ từ khi bắt đầu đến đã tới. Chú hề bắt đầu tuyên bố phần ông già Noel trao quà cho các cháu. Hăng hái quá, mình chạy luôn lên sân khấu cùng các bạn hô to "Ông già Noel ơi! Ông già Noel ơi! Ông ra đây đi ạ!" Thế là ông già Noel xuất hiện với một túi quà rất to. Bạn nào cũng chạy lên sân khấu và bám lấy ông già Noel để xin tặng quà. "Cho cháu, cho cháu!" "Các cháu ơi, ông nóng quá, chảy hết mồ hôi rồi đây này. Các cháu giúp ông với! Các cháu đi xuống đi rồi bạn nào cũng sẽ được quà." Một số bạn đi xuống. Một số bạn không chịu xuống. Cả mình nữa. Mình vẫn đứng trên sân khấu. "Nào ông bắt đầu tặng quà cho các cháu nào! A, bạn này đồng hương với ông, ông tặng quà đầu tiên này!" Vừa nói, ông già Noel vừa lấy một gói quà ra tặng cho mình. Đúng là bộ quần áo mẹ mua cho mình mang đến cho mình thật may mắn. Mình thích thú vô cùng. Mình được ông già Noel tặng quà đầu tiên. Mình mang quà xuống đưa cho mẹ rồi chạy lên để xin tiếp. "Bạn này vừa được quà rồi. Tới lượt các bạn khác nhé. Lát nữa ông sẽ tặng quà lần hai cho các cháu. Quà của cháu này, cháu này nữa này....". Mỗi bạn được một món quà giống nhau.

Trao quà cho các bạn xong, ông già Noel tiếp tục tặng quà lần 2. Lần này ông gọi tên từng bạn lên để tặng quà. Chờ mãi mình vẫn chưa thấy ông đọc đến tên mình. "Bạn Thái Dương lớp mẫu giáo nhỡ. Ơ bạn Thái Dương đâu nhỉ?" "Cháu đây, cháu đây ạ!" Mình giật cả mình. "Đứng ngay đây mà để ông gọi mãi." Cứ thế ông lần lượt gọi tên từng bạn một. Tất cả các bạn đều được tặng quà. Bạn nào cũng rất vui và hớn hở. Đến lúc phải về rồi. Cũng là lúc bộ quần áo ông già Noel của mình đã rất xộc xệch. Chiếc thắt lưng màu vàng đã được tháo ra ngay sau khi mình nhận được quà. Chạy đi chạy lại làm mình toát hết cả mồ hôi ấy mà!

Hôm nay đúng là vui thật. Mình có quần áo mới này, được đi chơi này, được gặp các bạn này và được cả tặng quà nữa. Giáng sinh thật tuyệt vời.




































Món "Trần Thái Dương"

Chuyện của ngày 25 tháng 6 năm 2008.

Khi mình được gần 3 tuổi, bố mẹ mình cho mình học ở trường nầm non Kangaroo ở gần nhà mình. Cô giáo của mình là cô Tình. Hôm nào buổi trưa mình cũng thấy cô giáo ngồi viết nhật ký cho mình và các bạn để mang về nhà cho bố mẹ đọc.

Buổi trưa hôm đó mình ngủ ít lắm. Mình thấy cô Tình vừa viết nhật ký vừa nói với cô Nhung là hôm nay có chuyện của Thái Dương hay lắm. Con có tài liên tưởng rất ngỗ nghĩnh. Mình có biết tài liên tưởng là gì đâu nhưng mình chỉ thấy cô Tình và cô Nhung cười rất nhiều. Lạ nhỉ? Cô cười mình chuyện gì ấy nhỉ? Thôi mình đi ngủ đây. Đằng nào thì cô cũng viết rồi. Tối về thể nào mẹ Dịu cũng đọc cho bố Tỉnh nghe cho mà xem. Mình sẽ để ý xem.

Tối hôm ấy về, khi cả nhà chuẩn bị ăn cơm, mình thấy mẹ bỏ nhật ký của mình ra đọc. Chỉ một lát sau là mẹ cười nhiều ơi là nhiều. Mình cũng tò mò lắm. Thế là mình nghe thấy mẹ đọc cho bố Tỉnh nghe. Chắc mẹ nghĩ là mình không tò mò đâu. Mẹ bắt đầu đọc: "Kể chuyện hài con trai cho mẹ Dịu nghe này. Trưa hôm nay, cô cho các con ăn món bún nem. Có một bạn trong lớp cứ đòi cô là "Cho con ăn nem, ăn nem". Cô trưa kịp gắp nem cho bạn thì con trai cùng đòi ăn "Cho con ăn Trần Thái Dương, ăn Trần Thái Dương". Các cô ngơ ngác không hiểu tại sao con lại đòi ăn Trần Thái Dương. Hóa ra, bạn kia tên gọi yêu là "Nem". Nên khi bạn ấy đòi ăn "Nem" thì con nghĩ ngay là bạn ấy đòi ăn bạn ấy, thế là con đòi ăn "Trần Thái Dương". Đúng là con liên tưởng nhanh thật".

Đọc xong cho bố Tỉnh nghe nhật ký cô Tình viết, mẹ vừa cười vừa xoa đầu và nói với mình "Con trai mẹ ngộ nghĩnh và đáng yêu quá cơ! Thôi cả nhà mình đi ăn cơm thôi nào!"

Thứ Bảy, 19 tháng 12, 2009

Bi và Bin - cùng ngày sinh nhật!

Các bạn có biết bạn nào có cùng ngày sinh nhật với mình không? Mình có bạn Bin ở đối diện nhà mình cùng ngày, tháng, năm sinh với mình đấy. Mình nghe thấy mẹ kể là mẹ mình và mẹ bạn Bin đều sinh chúng mình tại một bệnh viện và vào cùng một ngày là 25 tháng 8 năm 2005. Lúc đó nhà mình chưa chuyển về chung cư MOMOTA đâu. Thật là hay các bạn nhỉ? Bà ngoại bạn Bin lại ở đối diện nhà mình. Bạn Bin hay đến nhà bà ngoại chơi lắm. Mẹ bảo là bạn Bin mới đẻ ra chỉ bé bằng một nửa mình thôi. Thế mà bây giờ bạn ấy đã gần bằng mình rồi.

Các bạn biết không? Sinh nhật mình và bạn Bin được tổ chức chung tại nhà mình đấy. Mẹ mình và mẹ bạn Bin mua hai cái bánh giống như nhau lại ở cùng một cửa hàng nữa chứ. Chúng mình cứ như hai anh em sinh đôi ấy các bạn nhỉ.

Hôm sinh nhật, mình và bạn Bin tranh nhau thổi nến. Chúng mình chưa kịp thổi nến thì anh của bạn Bin cũng tên là Bi đã thổi mất rồi. Thế là bố mình phải châm lại nến mấy lần liền.

"Chúc mừng sinh nhật Bi và Bin nhé". Mọi người vỗ tay rào rào khi chúng mình cùng thổi tắt nến. Cả nhà vui vẻ ăn bánh kẹo chúc mừng sinh nhật của chúng mình. Đó là một ngày rất đặc biệt.

Buồn ngủ quá!

Sáng nào bố mẹ cũng gọi mình dậy sớm lắm. Trời thì lạnh mà phải dậy sớm thì mình lười lắm. "Dậy nào con trai. Muộn lắm rồi. Con có muốn mẹ đưa đi học không hay cứ ngủ rồi mẹ đi trước nhé!". "Không! Mẹ cho con ngủ thêm 15 phút thôi. Mẹ vào đây với con!" Mình vừa nói mắ mình vừa cay xè. Nhưng nhất khoát không khoan nhượng, mẹ lên giường bế mình dậy. "Dậy đi mẹ pha sữa Friso cho con uống nào". Thế là mình dậy. Trong lúc chờ mẹ pha sữa mình dựa vào sofa tranh thủ ngủ một tí nữa. Nhoáng một cái, mẹ đã có bức ảnh ngủ gật của mình trong máy ảnh. Mẹ nhanh thật! Toàn tranh thủ những lúc mình trông buồn cười thế này thôi.




Bộ sưu tập xe của Thái Dương

Mời các bạn chiêm ngưỡng bộ sưu tập xe của mình từ bé cho đến bây giờ nhé.

Chiếc xe này mình được mua khi còn bé xíu xìu xiu cơ. Có chiếc xe này, mình thích lắm. Chiều nào mẹ cũng dắt mình đi chơi quanh khu tập thể. Xe con có rất nhiều bản nhạc. Hay ơi là hay.
***********
Chiếc xe máy này cũng được mua vào dịp rất đặc biệt đấy. Mình mượn bạn hàng xóm một chiếc xe lắc. Mẹ ngồi lên cùng mình. Roẹt một cái. Một bánh xe gẫy luôn. Thế là mẹ phải đi mua cái khác để bắt đền. Thế là mẹ mua xe này cho mình luôn.
***********
Chiếc xe lắc này mình đã mong đợi từ lâu. Các bạn hàng xóm hình như ai cũng có. Mỗi lần thấy, mình lại đòi mượn để đi nhưng các bạn chỉ cho mình mượn một tí là đòi lại ngay. Và mình đã có một chiếc xe lắc. Đây là quà sinh nhật lần thứ 4 của mình đấy.
***********
Đây là chiếc xe đạp mà mình cũng rất yêu thích. Chị Bống nhà bác Hương có một cái đẹp lắm nhưng mà chị không thích cho mình mượn đâu. Và mình cũng có một chiếc. Chân mình ngắn mà mông lại to nên mỗi lần lên xuống khó khăn lắm. Nhưng bây giờ thì mình đi "sành điệu" lắm rồi.





















Thứ Sáu, 18 tháng 12, 2009

Lần đầu tiên chỉ có mình với phao

Mình kể chuyện này các bạn đừng cười mình nhé. Các bạn hứa đấy nhé!

Trong chuyến đi thăm quan cùng với bố mẹ và dì Hiền, ngày nào mình cũng được bố cho ra bể bơi. Lúc đầu bố bế mình xuống nước, mình sợ phát khóc. Chân tay đạp nước tung trời. Nhưng chỉ một lúc sau mình quen ngay. Công nhận tắm ở bể bơi này thích thật! Bố cho mình vào một cái phao hình con thú rất ngộ nghĩnh rồi bố đưa mình đi một vòng quanh bể bơi. Cứ thế mình cứ như là biết bơi rồi ấy. Bỗng nhiên, bố bỏ tay ra không giữ phao bơi cho mình nữa. Mình sợ quá khóc ré lên. Mình đã bao giờ bơi một mình với phao đâu. Thấy mình khóc quá mẹ kéo mình vào thành bể rồi bảo mình bám vào thành. Nói xong, mẹ lại bỏ tay ra. Không có ai giúp đỡ, mình phải lấy tay bám vào thành rồi men theo bể. Mẹ đi đến đâu, mình theo đến đó để cầu cứu. Chỉ một lúc sau là mình hết sợ. Lúc đó cũng là lúc mẹ giục hai bố con về vì tắm lâu quá rồi. Mẹ sợ mình bị ốm. Thôi về thôi. Mình cũng sợ lắm rồi.

Chụp ảnh mà cũng mệt thật!

Ngày 2 tháng 9 năm 2009.
---------------

Mình vốn là người rất thích được chụp ảnh. Mình lên ảnh trong xinh trai ra phết đấy các bạn ạ. Mình nghĩ là mình sẽ luôn thích chụp ảnh dù thế nào đi chăng nữa. Thế mà có lần mình lại chán và sợ chụp ảnh đấy các bạn ạ.

Hôm đó, bố mẹ mình dậy từ sớm lắm. Mình cũng không được ngủ thêm dù mình rất buồn ngủ. "Dậy đi con trai ơi! Dậy sớm còn đi chụp ảnh với bố mẹ!" Chụp ảnh à? Thích quá nhỉ! Dậy thôi nào!

Hôm này cả nhà mình đi công viên Bách Thảo. Mẹ hôm nay trông khác lắm. Mẹ còn xinh ơi là xinh nữa chứ. Mẹ mặc một cái váy màu trắng như cô dâu trong phim mình hay xem với mẹ nữa chứ. Bố hôm nay trông cũng thật đẹp trai! Và mình nữa chứ. Mình cung đẹp không kém. Mình diện một bộ comple màu đen bên trong mặc áo trắng trông như chú rể nhí. Nào chụp ảnh thôi!

Thế nhưng, chờ mãi hẳng thấy chú kia chụp ảnh cho nhà mình. Chú ấy đang chụp ảnh cho ai đấy nhỉ? Sao mà để mình chờ lâu thế. Trời thì nóng nữa chứ. Không chịu được nữa rồi. Mồ hôi mình chảy ròng ròng. Mình rút áo ra khỏi quần. Tay kéo xộc xệch cái nơ cài cổ ra. Không thèm chụp nữa. "Thôi để dì chỉnh lại quần áo cho nào. Sắp chụp ảnh rồi đấy. Bi xinh trai thế này cơ mà!". "Thôi cháu không chụp nữa đâu. Cháu đi chơi đây. Dì mua cho cháu một cái kèn màu xanh lá cây ở đằng kia nhé". Thế mà trong lúc dì hiền chỉnh quần áo cho mình, bố Tỉnh đã tranh thủ chụp ảnh lúc mình đang phụng phịu rồi. Bây giờ mình mới biết chụp ảnh cũng rất là mệt đấy các bạn ạ.


Thời trang aerobic của tôi!

Các bạn đã bao giờ thử mặc quần áo của người lớn chưa? Chắc là rồi đúng không? Chúng mình mà mặc quần áo của người lớn thì trông buồn cười lắm nhỉ.

Chả là mẹ mình có một bộ quần áo tập aerobic trông hay lắm. Mình nghĩ là mình chắc chắn sẽ mặc vừa của mẹ. Thế là mình đòi mẹ mặc cho mình bộ quần áo đó. Ôi, trông buồn cười quá! Các bạn xem đừng cười mình nhé :-)





Thử sức nào!

Ngày 25 tháng 8 năm 2009
----------------
Bạn đã bao giờ thử sức mình để bê một vật gì nặng chưa? Hãy thử đi, bạn sẽ biết mình khỏe thế nào. Hôm sinh nhật lần thứ 4 của mình, mình đã thử sức đấy! Nặng thế mà mình bê được. Thế mới giỏi chứ. Mình phục mình thật!

Lần đầu tiên giơ tay phát biểu...

Ngày 4 tháng 12 năm 2009
------------------
Hôm nay mình được bố đón về sớm. Thích quá! Mẹ mình và cô Liên hôm nào cũng đón muộn. Các bạn về gần hết rồi mà mình mới được đón. Nhưng mà mẹ phải đi làm bận mà.Lúc cô Nhật dắt mình ra với bố. Mình thấy cô bảo với bố mình là “Con trai hôm nay giơ tay phát biểu nhanh nhất lớp… nhưng mà lại phát biểu sai”. Bố mình chỉ cười thôi mà không hỏi cô Nhật xem là mình phát biểu gì và làm sao mà sai nhỉ? Nhưng thôi, nếu mà cô mà nói ra thì mình xấu hổ lắm. Kệ bố! Bố mà biết về lại kể với mẹ Dịu thì buồn cười lắm.

Buổi tối hôm ấy khi cả nhà đang ăn cơm thi bố mới kể với mẹ là hôm nay mình giơ tay phát biểu nhưng bị sai. “Sao anh không hỏi cô xem con phát biểu gì mà sai? Con trai tôi cũng giơ tay phát biểu cơ đấy”. Mẹ có vẻ không hài lòng với bố đâu. “Thôi để mai đưa con đi, em hỏi cô vậy”. Mẹ mình mà đã nói là mẹ làm đấy. Thôi chết rồi. Xấu hổ quá!Sáng hôm sau mẹ đưa mình đi học. Vừa đến cổng trường, cô Nhật ra đón mình. Thế là mẹ hỏi cô luôn. “Hôm qua ở lớp cô kể chuyện “Sự tích quả dưa hấu” cho các con nghe. Kể xong cô mới hỏi xem bạn nào cho cô biết là trong chuyện có những nhân vật nào. Con trai giơ tay phát biểu nhanh nhất. Con hăng hái đứng dậy trả lời. “Thưa cô, trong chuyện có Mai An Tiêm và con cua ạ”. Nói đến đoạn này, mình thấy mẹ và cô Nhật cười nhiều lắm. “Ôi! Con trai tôi ngộ nghĩnh thật”, mẹ vừa xoa đầu mình vừa nói. “Cô ơi, vào lớp thôi. Con chào mẹ Dịu!” Thế là mình đi vào chứ không thì xấu hổ lắm.
Đấy là lần đầu tiên mình giơ tay phát biểu. Phát biểu sai thật đấy nhưng mà mình sẽ không quên đâu.

Cuối tuần đi chơi thích quá!

Ngày 1 tháng 12 năm 2009.
------------------
Hai ngày cuối tuần được nghỉ bố mẹ cho mình đi Vincom chơi thỏa thích. Mình chơi ở tầng 5 mãi mà không chán. Hầu như cuối tuần nào bố mẹ cũng cho mình di Vincom. Ấy thế mà lần nào mình cũng thấy như lần đầu được đi. Thích thú và háo hức vô cùng.

Trong các trò chơi mình thích nhất là đua xe ôtô có cần bất ngờ (cần số ấy). Trong phim hoạt hình "Những nhóc Einstein có cần bất ngờ. Đua xe ôtô thích thật nhưng mà tốn xèng lắm. Mỗi lần mình cho 2 xèng vào mà đua một tí đã hết thời gian rồi. Mình thấy bố đi mua xèng liên tục.

"Thôi không chơi trò này nữa đâu. Chơi trò hác cơ". Mình ra khỏi xe đua và chạy loanh quanh khu trò chơi. Chơi gì bây giờ nhỉ. À đây rồi. Có trò chơi chiếc nón kỳ diệu. Mình thấy có chị thả một xèng vào trong chiếc nón kỳ diệu. Nếu xèng vào số nào thì sẽ được thưởng bấy nhiêu xèng. Mình thấy chị ấy được những 25 cái xèng. "Bố ơi, bố mua xèng cho Bi chơi chiếc nón kỳ diệu đi". Mấy phút sau bố đi về với những đồng xèng trên tay. Mình bắt đầu chơi. Bố phải bế mình đứng lên trên bàn thì mới thả đồng xèng vào chiếc nón kỳ diệu được. “A! Đồng xèng vào số 7 rồi. Thích quá! Thế là mình trúng được 7 đồng xèng đấy. Tha hồ mà chơi tiếp. Bố lại bế mình xuống để lấy những đồng xèng may mắn. Nào! Tiếp tục nào! Một đồng xèng, hai đồng xèng, ba đồng xèng, bốn đồng xèng rồi năm đồng xèng được thả xuống mà chẳng rơi vào ô may mắn nào. Chán thật! “Nào, con để bổ thả cho nào. Thế nào cũng may mắn. Chuẩn bị nhặt xèng nhé!” Một đồng xèng, hai đồng xèng, ba đồng xèng và bốn đồng xèng đều không may mắn. Đến đồng xèng thứ năm. Mình không biết lần này bố có may mắn như mình không nhỉ? “Thôi thế là đồng xèng cuối cùng lại biến mất!” Mẹ vừa nói vừa tiếc ngẩn ngơ. Nhưng hình như mẹ cũng muốn chơi lắm nên mình thấy mẹ đi ra chỗ bán xèng. Một lát sau, mẹ mang về thật nhiều xèng. Thế là lại được chơi tiếp. Nhưng lần này bố và mình không được chơi nữa đâu. Mẹ đẩy hai bố con mình ra và bắt đầu thả xèng. Có mấy đồng xèng bắn ra khỏi vòng quay chiếc nón kỳ diệu. Phải đến năm đồng xèng ấy chứ. Tiếc thật! Nào, tiếp tục nào! Mẹ lại tiếp tục thả xèng vào chiếc nón kỳ diệu. Cứ thể, đồng xèng cuối cùng lại được thả xuống mà chẳng rơi vào ô nào cả. “Thôi đi ăn thôi. Đói lắm rồi”. Mẹ giục hai bố con. Mà mình cũng đói lắm rồi. Đi ăn thôi.

Hôm nay đúng là thích thật. Mình được chơi bao nhiêu trò chơi. Mệt nhưng mà vui!

Ngày đầu đi học ở Ngôi Sao Xanh

Ngày 26 tháng 11 năm 2009
------------------
Hôm nay là ngày đầu tiên mình đi học ở Trường mầm non Ngôi Sao Xanh. Mẹ và bà ngoại đưa mình đi học. Mình chẳng muốn đi học một chút nào. Nghỉ ở nhà gần 3 tuần được xem tivi thoái mái và không phải dậy sớm nên mình chẳng muốn dậy tí nào. Chuẩn bị đến ngày đi học thì lại bị quai bị nên phải nghỉ ở nhà để kiêng. Một tuần không được chạy nhảy. Chân tay thật là buồn bực.

"Bi ơi, dậy thôi con". Vừa nói mẹ vừa từ từ mở chăn ra và bế mình dậy. Mình ưỡn người không cho mẹ bế. Mình đang ngủ ngon mà. "Hôm nay con được nghỉ. Con không đi học đâu". Vừa nói mình vừa khóc.
"Dậy đi. Mẹ cho ăn váng sữa". Mẹ dỗ dành mình. Váng sữa là món mình thích lắm. Thế là mình dậy luôn. Ngái ngủ quá nên mình chẳng muốn đánh răng tí nào. Mẹ phải bế mình vào nhà tắm vừa đánh răng vừa dỗ dành. Thế rồi mình cũng được ăn váng sữa. Ăn váng sữa xong rồi. Xem tivi thôi. "Mẹ ơi, con xem hoạt hình cơ", mình nũng nịu. "Thôi. Đi học đi con. Không có ai ở nhà đâu". Mặc dù mình khóc và ưỡn người nhưng mẹ vẫn cố bế mình và vác ba lô đi. Mình kháng cự quyết liệt. Mẹ dỗ dành mãi không được nên cho mình ăn mấy cái mắc áo. Đau quá đi mất. Cuối cùng mẹ cũng lôi được mình ra khỏi nhà. Mẹ bảo là mình xuống Trường Ngôi Sao Sanh để chơi đồ chơi. Thế là mình không khóc nữa.

Mẹ dắt mình một đoạn rồi mình đòi bế. Đến Trường Ngôi Sao Xanh rồi. Các bạn đang ăn cháo. Mình vào chơi cầu trượt và đu quay đã. Thích ghê. Vừa chơi mẹ vừa cho mình ăn cháo. "Cháo ngon quá mẹ ạ". "Cháo ngon lắm. Con ăn cho mau lớn nhé". Mẹ vừa thổi vừa cho mình ăn.

Các bạn ăn sáng xong. Cô Thảo và cô Nhật gọi các bạn lên lớp. Lớp học của mình trên tầng 3. Mình nghĩ là lên đó được chơi nhiều trò chơi nên mình nhanh nhẹn trèo lên cầu thang thoăn thoắt. Chà! Nhiều đồ chơi quá. Mình lấy mấy cái để chơi nào. "Bây giờ chưa được chơi đâu. Đến giờ học aerobic mà". Một bạn trong lớp nói. Thế là mình lại cất đi. Mẹ cũng ở trên lớp với mình. Hôm nay mẹ không phải đi làm. Mình nhìn quanh lớp. Chẳng có bạn nào quen cả. Bạn Phương Trà, bạn Long Béo, em Ngân và em Ngọc đâu nhỉ. Chẳng thấy đâu cả. À. Các bạn ấy ở Trường Nắng Mai cơ. Mình có học ở đó nữa đâu. Mẹ chuyển trường cho mình vì mình thấy bố và mẹ bảo là ở đó các cô cho mình chơi nhiều và xem ti vi nhiều quá, chẳng dậy mình học.

Mình đang ngơ ngác thì cô Thảo vào lớp và gọi tên các bạn. Mình rón rén lấy ghế ngồi cạnh cô Thảo. Mẹ vẫn ở trên lớp với mình. "Con ở đây. Mẹ đi toilet nhé". Mình gật đầu luôn...

Sao mẹ đi toilet lâu thế nhỉ? Mình không thấy mẹ đâu cả. Thế là mình khóc ầm lên rồi trớ một ít cháo ra. Cô dỗ dành mình. Được cái mình không có tính khóc dai nên một lúc là mình nín ngay.

Hôm nay cô dậy chúng mình học toán. Cô dậy chúng mình số 3. Số này mình biết rồi nhưng cô hướng dẫn mình hay lắm. Cô cho chúng mình chơi với các hình quần áo. Các bạn thì ngồi khoanh chân nhưng chân mình thì cứ duỗi ra. Ngồi thế này mình thoải mái thật. Ở nhà chơi và xem tivi thích thât nhưng đi học cũng thật là hay.
Ăn trưa xong là mình đi ngủ. Ở nhà mấy tuần liền. Mình có mấy khi ngủ trưa đâu. Mình xem tivi suốt không biết chán. Nằm mãi mình mới ngủ được một tí. Cô cứ bảo mình đắp chăn nhưng mình nóng lắm. Cái giường này cũng giống như giường ở Trường Nắng Mai. Nằm êm lắm. Nhưng mình cũng chẳng ngủ được nhiều.

"Đến giờ uống sữa rồi. Các con ngồi vào chỗ đi nào!" Vừa nói, cô vừa mang ra bao nhiêu là sữa. Mình khát qua. Chỉ mong cô nhanh mang sữa cho mình. Đang chuẩn bị uống sữa thì mình nghe thấy tiếng mẹ. "Chào cả lớp". Mẹ vào lớp và cười với mình. "Mẹ vào đây ngồi với con". Mình gọi mẹ vào ngồi với mình chờ mình uống sữa xong rồi cho mình về. Chà sữa ngon quá. Mình uống một hơi hết luôn. Thôi xuống chơi cầu trượt và đu quay thôi.
Chơi một lúc rối mẹ cho mình về đi cắt tóc. Ngày hôm nay mình có rất nhiều cái mới: Trường mới, lớp mới, bạn mới và cả bao điều đang chờ mình ở phía trước.

Một ngày không quên.