Thứ Tư, 13 tháng 10, 2010

Mẹ vắng nhà

Nha Trang, ngày 13 tháng 10 năm 2010

Con trai yêu quý!

Giờ này chắc con đang say sưa trong giấc ngủ trưa ở lớp mẫu giáo nhưng cũng có thể con vẫn chưa ngủ vì có hôm vì cứ thức mãi không chịu ngủ trưa nên bị cô giáo mắng. Mẹ đang ở rất xa con vì chuyến công tác dài ngày. Đợt này mẹ đi công tác nhiều quá phải không? Mẹ đi một tuần rồi về với con được 2 ngày cuối tuần rồi lại đi tiếp đến tận tối thứ 7 mới về. Dù chỉ có 2 ngày cuối tuần thôi nhưng được ở gần bố và con mẹ cũng cảm thấy chuyến đi ngắn lại và đỡ mệt nhọc.

Ở nhà con rất quấn mẹ. Cái gì cũng chỉ thích mẹ làm. Con thích mẹ đưa đi học, mẹ pha sữa, mẹ tắm, mẹ dạy tiếng Anh, mẹ đọc truyện... nên mẹ đi công tác nhiều thế này chắc con cũng nhớ mẹ lắm đây! Mẹ cũng nhớ 2 bố con lắm. Hôm qua bố gọi điện kể với mẹ là vừa cho con một trần đòn vì tội đòi uống sữa trước bữa ăn. Bố không cho con uống sữa vì sợ con không ăn được cơm. Con cứ nằng nặc đòi uống rồi phụng phịu thế là bố tức quá quẳng cả sữa của con ra ngoài ban công. Con khóc nức nở nói "Sao bố lại vứt sữa của con đi? Mẹ Dịu cho con uống cơ mà!". "Mẹ Dịu có về bây giờ thì cũng không dám cho con uống. Bố phạt không cho con ăn cơm nữa" Bố mắng con. Hai bố con mồ hôi nhễ nhại. "Bố không cho con ăn cơm thì con chết đói à?" Con nức nở. Rồi tối muộn hôm qua mẹ gọi cho bố con. Bố con bảo con bị dì Hiền mắng khóc tè dầm cả ra quần. Con bị dì mắng vì tội uống sữa xong lại vứt vỏ sữa vào gầm giường. Di hỏi còn không nhận lỗi lại nói dối là đã vứt vào thùng rác rồi. Nghe bố kể mà mẹ buồn cười thì ít nhưng nhớ con thì nhiều. Con suốt ngày phải ở xa mẹ. Mẹ lúc nào cũng muốn ở bên hai bố con nhưng vì công việc mà mẹ đã lựa thì mẹ phải theo đuổi mặc dù có những lúc khó khăn và căng thẳng làm mẹ nản lòng. Lớn lên rồi con sẽ hiểu. 

Con ở nhà ngoan và nghe lời bố nhé! Mẹ yêu hai bố con!

Thứ Năm, 23 tháng 9, 2010

Người bạn mới

Thế là từ nay, chính xác là từ ngày 11/9/2010, cu Bi của mẹ có thêm một người bạn mới, không muốn nhưng vẫn phải làm bạn. Người bạn này sẽ ở bên con mọi lúc, mọi nơi trừ lúc con ngủ. Chắc phải đến khi con được 18 hoặc 20 tuổi thì mới có thể tạm biệt người bạn này.

Đã từ lâu rồi, thấy con xem tivi hay đọc cái gì cũng phải nheo mắt và ngẩng đầu lên. Trông xấu ghê! Lúc thì mẹ bảo tại vì ở lớp mẫu giáo Nắng Mai cô treo tivi cao quá và xem tivi quá nhiều. Rồi có lần con còn bị viêm kết mạc giả mạc, phải vào viện bóc giả mạc nên bố mẹ nghĩ vì thế mà thị lực kém hơn. Thực sự là bố mẹ rất lo lắng về điều này. Thế rồi, mẹ và bà ngoại đưa con đi kiểm tra thị lực. Không thành công vì vào đo khúc xạ, con sợ nên khóc và th ế là bác sĩ không khám được. Rồi bẵng đi một thời gian, con vẫn nheo mắt và đầu vẫn ngẩng lên.
Quá sốt ruột vì con cũng sắp vào lớp một mà mắt cứ nheo nheo. Thế là, mẹ quyết định đưa con đi khám thị lực với hy vọng sẽ khám được vì con cũng đã lớn hơn rồi. Đúng vậy. Con không hề khóc tí nào, ngoan ngoãn để bác sỹ đo thị lực tuy rằng con hơi quá hiếu động và bị ông bác sỹ trẻ mà khó tính mắng cho. Kết quả: Con bị loạn thị bẩm sinh và khá nặng. Bác sỹ bảo con phải đeo kính đến năm 18 tuổi thì phẫu thuật. Lúc đó mẹ buồn lắm vì đôi mắt con vốn dĩ được mọi người khen là khá đẹp: Mắt tươi sáng và lông mi cong hơn cả con gái. Hơn nữa con còn bé quá. Mới có 5 tuổi. Phải đeo kính ít nhất là 13 năm nữa. Để chắc chắn hơn, mẹ cho con đi khám ở một bệnh viện khác. Kết quả không có gì khá hơn. Thế là từ hôm đó, con có thêm một người bạn bất đắc dĩ. Nhưng rồi con sẽ quen và yêu quý người bạn ấy vì người bạn ấy sẽ giúp con nhìn rõ hơn và vì thế sẽ học giỏi hơn. Hơn thế nữa, bạn ấy còn giúp con trông cute hơn đấy. Cái sống mũi hơi tẹt được che bởi cái gọng. Vẫn đẹp trai con ạ!

Thứ Bảy, 10 tháng 7, 2010

Chùm ảnh Bi học tiếng Anh

Học tiếng Anh ở nhà




Học tiếng anh trên lớp



Thăm lại V-resort

Thứ Hai tuần trước mình được mẹ cho đi chơi ở V-resort cùng với các cô các bác ở cơ quan mẹ. Mẹ bảo là hồi mình được 18 tháng, bố mẹ đã cho mình đến đây rồi. Đây là dịp mình về thăm lại nơi mà mình đã đến chơi mà mình chẳng nhớ gì cả :-) Các bạn xem mình hồi 18 tháng và bây giờ tại V-resort trông có khác nhiều không nhé!



Từ mấy hôm trước mẹ đã hứa là cho mình đi chơi cùng mẹ vì hôm ấy bố đi công tác Đà Nẵng mình cứ đòi đi cùng bố. Mấy hôm sau mẹ lại bảo là mẹ không đi nữa làm mình chán ơi là chán. Thế nhưng sáng thứ Hai tuần trước, chuẩn bị quần áo vào ba lô cho mình đi học như bình thường thì bỗng nhiên mẹ lại bảo cho mình đi chơi. Mình gật đầu luôn. Thích ơi là thích vì mẹ bảo ở V-resort có bể bơi nên mẹ sẽ cho mình "lội".

Hôm ấy mình được đi xe của bác Quỳnh cơ quan mẹ. Trời nóng ơi là nóng nhưng đi xe bác ấy bật điều hòa mát ơi là mát. Bác Quỳnh cho cả con gái bác đi cùng. Chị Châu Ba lớn hơn mình gần 8 tháng. Chị ấy cũng học ở trường mầm non Ngôi Sao Xanh nhưng không phải cùng trường của mình. Mình nghe thấy mẹ, bác Quỳnh và cô Hạnh nói chuyện với nhau như thế. Chị ấy đang bị say xe nên chăng thích nói gì. Còn mình thì liên tục bị mẹ nhắc nhở là nói nhiều quá!

Đến đến nơi, tự nhiên mình bị đau bụng. Mẹ mình lo lắm vì không biết mình bị làm sao. Vì thế, mẹ hỏi mình liên tục xem có phải mình buồn ị không vì bình thường mỗi lần buồn ị là mình hơi bị đau bụng. Mình cũng hơi buồn ị thật. "Hay là đỗ xe cho con xuống ị nhé!", mẹ lo lắng hỏi mình. "Hay bác cho Bi xuống "bón cây" nhé", Bác Quỳnh đùa mình như vậy. Thấy mình vẫn kêu đau bụng và mồ hôi cứ vã ra, mẹ vô cùng lo lắng. Mẹ liên tục hỏi "Con đau bụng thế nào?", "Con đau bụng kiểu điều hòa". Thế là mẹ, bác Quỳnh và cô Hạnh thay nhau cười mình vì lần đầu tiên mọi người nghe đến "đau bụng kiểu điều hòa". Thấy vậy, bác Quỳnh liền tăng nhiệt độ lên. Một lúc sau là mình cũng đỡ đau bụng và ngủ lúc nào không biết.

"Bi ơi, dậy thôi con. Đến V-resort rồi", nghe mẹ gọi mình mơ màng tỉnh dậy, hai tay dụi mắt. Thích quá, đến rồi. Mình đã đến đây rồi nhưng mình chẳng nhớ gì cả. Ra khỏi xe là mình thấy ngay được cái nóng gay gắt. Các bác, các cô ai cũng kêu "Nóng thật!" Vào trong phòng chờ một lúc thì mình được mẹ dắt xuống nhà sàn. Trên đường đi, có nhiều đồ chơi lắm. Nào là xích đu, nào là bập bênh, nào là đu quay... Mình cứ đòi chơi nhưng mẹ không đồng ý vì trời nắng lắm. Phải đi cầu thang gỗ thì mới lên được nhà sàn. Mọi người ngồi nghỉ ngơi ăn uống một lúc rồi mẹ cho mình đi ra bể bơi cùng các bác, các cô.


Cả chị Châu Ba cũng ra bơi. Trời nắng lắm nhưng mình vẫn thích bơi dù mình hơi nhát nước một chút. Bố mẹ vẫn hay bảo mình thế. Mới đầu mình được bác Dương cho xuống bơi vì nắng quá, mẹ không xuống bơi nên mẹ nhờ bác ấy. Nhưng một lúc sau, mình thấy mẹ cũng xuống bơi. Mẹ đội một cái khăn đầu cho đỡ nắng nhưng trông buồn cười lắm. Hai mẹ con vui chơi thỏa thích dưới nước. Vì chưa quen nên mình bị sặc nước. Vì mới uống sữa nên mình trớ luôn ra bể bơi. Mẹ đã hứng cái cốc vào rồi nhưng vẫn bị trớ ra bể bơi nhiều lắm. Thế là mẹ chuyển mình ngay ra chỗ khác nước sạch hơn. Ra đến chỗ phía bên kia của bể bơi, mình nhất định không dám cùng mình đi ra chỗ có hình con cá heo ở dưới đáy vì sợ cá cắn. Mọi người dỗ dành thuyết phục hết cách mà mình vẫn sợ. "Thôi lên thôi con ơi, bơi thế là được rồi. Chiều lại bơi tiếp ở bể bơi trong nhà", mẹ đã lên bờ trước và giục mình trong khi mình còn đang say sưa lội nước với bác Dương. "Mẹ cho con bơi 15 phút nữa thôi, đi mẹ!", mình năn nỉ vì mình đang thích. Thế là mẹ chỉ cho mình nghịch nước thêm một, hai phút nữa là phải lên.

Ăn trưa xong, mọi người lại quay về nhà sàn. Lần này mình nhất định xin mẹ cho chơi bập bênh và đu quay. Trời nắng nhưng hai mẹ con vẫn chơi bập bênh. Hihi, công nhận mẹ chiều mình thật! Cũng chẳng được bao lâu thì mẹ bắt minh lên nhà sàn. Mình nhất định không chịu lên thế là mẹ bỏ mình lên trước. Mình vẫn muốn chơi nữa nên lưỡng lự không lên nhà sàn. Nhưng tự nhiên mình phải chạy ngay lên cầu thang vì mẹ bảo "Lên đi không thì cá mập cắn đấy". Mình sợ cá mập lắm lên phải lên nhà sàn ngay. Đứng ngay ở cửa, chị Châu Ba lầm bầm "sao lại mải chơi thế nhỉ?".


Bên trong nhà sàn mình thấy bác thì ngồi ăn dưa hấu, bác thì nằm ngủ.. ai cũng có vẻ mệt và nóng. Sao mình chẳng thấy mệt gì cả. Mình chỉ thấy thích thôi. Mẹ liên tục phải nhắc mình nói bé và ngồi trật tự. "Bi chơi cá ngựa không?", cô Trang đã bày sẵn bàn cá ngựa ra gọi mình và chị Châu Ba. Chà chà, mình cũng thích chơi cá ngựa. Bà ngoại đã dạy mình cách chơi rồi. Mấy cô cháu chơi cá ngựa vui lắm. Cô Trang toàn cười và bảo mình "Bi chơi ăn gian thế! Toàn để sẵn xúc xắc để được lục thôi". Còn mình thì mỗi lần thấy cô liên tục đi, mình lại làu bàu "Sao cô đi tham thế!" Cô Trang khúc khích cười rồi lấy máy ảnh ra chụp. Mẹ cũng cầm máy ảnh nháy liên tục. Nhìn thấy máy ảnh, mình chán chơi cá ngựa luôn và đòi mượn máy ảnh của cô Trang để chụp. Trông mình cũng giống thợ ảnh chuyên nghiệp đấy. Lúc đó, các chú, các bác đã tìm mỗi người một chỗ để ngủ. Mẹ cứ giục mình ngủ nhưng mình chẳng buồn ngủ. Thế là cầm máy ảnh ra cửa chụp cả nhà đang ngủ. Mẹ khen "Bi chụp đẹp ra phết!" Thế là cả buổi trưa mình hí hoáy với cái máy ảnh, chẳng ngu nghê gì.




"Thôi cả nhà dạy đi bơi thôi, 3 giờ rồi!" Các cô các bác bắt đầu dậy và gọi nhau. Cả nhà hồ hởi chuẩn bị đồ xuống bể bơi. Nhưng chán qua, bể bơi chưa mở cửa. Mãi một lúc sau mới có người xuống mở cửa. Cả nhà ùa vào, ai cũng kêu lên vì trong bể nóng quá. Mấy chú bảo vệ nhất định không cho mọi người đi dép vào kể cả trẻ con như mình và chị Châu Ba. Nóng thế mà không được đi dép vào thì có mà bỏng hết chân. Mọi người đều rất chán mà không ai thèm bơi dù có mấy bác, mấy cô chưa được bơi. Đứng một lúc, mình thấy mọi người bảo đi nơi khác. Mình cũng không biết thế nào nữa nhưng mẹ bảo mình là đến chỗ khác bơi. Mình thấy mặt các bác, các cô buồn lắm. Mình cũng vậy. Nhưng đi theo mọi người đến chỗ khác bơi, cả mình và chị Châu Ba đều rất háo hức. Trên xe, hai chị em liên tục hỏi "Sắp đến chỗ bơi chưa?" Mẹ bảo, hai chị em ngủ đến bể bơi rồi sẽ gọi dậy. Và mình cũng ngủ. "Bi ơi, Châu Ba ơi, đến rồi, dậy thôi!" Nghe thấy tiến mẹ gọi, mình biết nhưng chẳng thể nào mở mắt ra được vì buồn ngủ quá. Mình chỉ nghe thấy thoang thoáng là "Bể bơi đang sửa chữa. Chán thật! Cả nhà tiến thẳng về Hà Nội" Thế rồi mình lại ngủ tiếp.

Về đến cơ quan mẹ, gọi mãi mình mới dậy. Chưa hết ngái ngủ, mình phải ra khỏi xe. Trời nóng ơi là nóng. Chào bác Quỳnh, cô Hạnh và chị Châu Ba, hai mẹ con lên nhà xe lấy xe về nhà kết thúc một chuyến đi chơi. Mình thấy các bác, các cô và mẹ có vẻ không thích thú lắm nhưng mình thì mình thấy cũng hơi thích :-)

Thứ Hai, 21 tháng 6, 2010

Về quê ngoại

Hai tuần sau lễ tổng kết năm học của Trường mầm non Ngôi Sao xanh, con được nghỉ hè 1 tuần.Thời tiết mấy hôm nay nóng như thiêu như đốt. Người con cứ rời quạt ra là đầm đìa mồ hôi. Cũng may khu chung cư nhà mình không bị mất điện nên con được hưởng cái mát của điều hòa nên cũng đỡ. Một tuần nghỉ hè dù không phải là thời gian dài nhưng cũng đủ để con có một thời gian thật đáng nhớ. Con được về nhà ông bà ngoại!

Thấy bố mẹ đồng ý cho con về ông bà ngoại, con thích thú đến mức sáng hôm sau vừa ngủ dậy không nhìn thấy dì Hiền đâu tưởng dì về trước rồi con khóc ầm lên. Đến lúc mẹ bảo là dì đi mua cháo cho con thì con mới yên tâm và không khóc nữa. Ăn sáng xong, hai dì cháu lên đường ra bến xe để bắt xe về nhà ông bà. Không đi cùng con nhưng mẹ thấy dì Hiền kế là trên ô tô con đã kịp làm quen với một em bé dù mới 4 tuối nhưng trồng còn cao to hơn con. Hai bạn cùng nằm ra ghế trông rất thư giãn.


Bây giờ đang là mùa hè nóng bức nên ở nhà ông bà ngoại một hôm có điện, một hôm mất điện nhưng nhà ông có máy phát điện nên cũng có quạt cho con mát và có tivi cho con xem hoạt hình. Con được ông bà cưng đến mức một mình con dùng 3 cái quạt. Vừa về đến nhà con đã được ông kiệu đi chơi một vòng và được ông bế đi thăm quan nhà ông bà đang xây. Nhà to và rộng lắm. Khi nào nhà xong, con về chơi tha hồ mà thích. Buổi tối cứ khoảng 7 giờ là nhà ông bà có điện. Vừa thấy điện nhà hàng xóm đối điện nhấp nháy điện, con đã chạy vào bảo ông bật điều hòa. Thế là con cứ ngồi trong phòng điều hòa suốt. Bà ngoại còn trêu Bi là "Các bạn ơi, tớ ăn trong phòng điều hòa, tớ chơi trong phòng điều hòa, tớ xem tivi trong phòng điều hòa, tớ học trong phòng điều hóa và tớ ỉn trong phòng điều hòa :-)

Sau hôm con về, ông ngoại đón cụ ngoại lên chơi. Cụ ngoại tuy đã gần 90 tuổi nhưng còn minh mẫn lắm. Cụ theo dõi thời sự và rất cập nhật tin tức. Con chơi với cụ thích lắm. Thấy cụ kể là đến bữa ăn cơm con hỏi cụ một cách rất ngây thơ "Cụ ơi, thế cụ ăn cơm thì ai xúc cho cụ ạ?" Cụ không nhịn được cười.


Theo kế hoạch, thứ Bảy được nghỉ bố mẹ về thăm cụ ngoại, ông bà ngoại và đón con lên Hà Nội. Đúng hôm ấy thời tiết nóng lịch sử mà nhà ông bà lại đến lịch căt điện. Tuy có máy phát điện nhưng do thời tiết nóng nên hơi nóng cứ phả vào mặt. Người con đầm đìa mồ hôi. Thấy con liên tục vén áo lên lau mồ hôi thế là mẹ quyết định cho con... cởi trần cho mát. Được cởi trần thấy mát hơn nên con thích lắm. Được bà ngoại mua cho bộ bút màu và một quyển vở tập tô, con thích lắm. Trời nóng thế mà vẫn đòi mẹ cho tập tô. Trông con buồn cười lắm.


Cặm cụi học được một lúc thì con cũng lăn ra ngủ. Trông con cởi trần nằm ngủ buồn cười không chịu được. Hai cái quạt xả vào mà người con vẫn đầy mồ hôi. Thế là mẹ bế con vào phòng ông bà mát hơn vì điều hòa từ sáng vẫn còn hơi mát. Vừa vào con đã hỏi mẹ quyển tập tô và bút chì đâu. Công nhận con trai mẹ chăm chỉ thật. Vượt lên nóng bức chăm chỉ học hành :-)

Về quê con thích không chỉ được chơi trong không gian rộng rãi thoáng mát mà nhà bà mà con còn có 2 anh em bạn hàng xóm suốt ngày sang chơi cùng. Bạn ấy tên là Toàn. Bạn ấy hơn con 4 tháng mà trông bé hơn con. Hồi con được gần một tháng về nhà ông bà ngoại thì bạn ấy đã được 3 hay 4 tháng rồi. Hay bạn ngồi chơi cá ngựa, chơi đồ chơi dùng cụ sửa chữa và xem tivi. Con tỏ ra thích thú lắm, cứ luôn miệng "tớ tớ cậu cậu" có lúc còn xưng là "anh" rất ra dáng. Bạn ấy phải về ăn cơm nhất định con không cho bạn ấy về mà cứ đòi bạn ấy ở đây chơi. Mẹ bảo chủ nhật lên Hà Nội con tỏ vẻ không muốn về vì thích ở nhà ông bà chơi hơn. Nhà ông bà mất điện nhưng chiều tối ra ngoài sân có mái che ngồi gió thổi mát lắm. Hai bà cháu chơi với nhau rất say sưa.


Dù chỉ về quê có 3 ngày nhưng con có một thời gian nghỉ hè rất ý nghĩa. Dù xa bố mẹ mấy hôm nhưng con được về chơi với cụ ngoại, ông bà ngoại, được ông bà yêu quý, cậu Tuận đưa đi chơi và có thêm bạn mới. Biết con thích nên mẹ lưu lại những khoảnh khắc này để khi lớn thêm chút nữa, đọc được và hiểu được chắc chắn con sẽ thấy được ý nghĩa của những ngày nghỉ hè bổ ích.

Thứ Tư, 2 tháng 6, 2010

Thời khoá biểu của Thái Dương

Lễ tổng kết năm học 09-10 của con

Thời gian trôi nhanh thật! Thế là con đã “tốt nghiệp” lớp mẫu giáo nhỡ để chuyển lên mẫu giáo lớn – Lớp 6 tuổi ở trường Ngôi Sao Xanh.

Lễ tổng kết năm nay các cô tổ chức cho các con tại Nhà hát múa rối Việt Nam với rất nhiều hoạt động thú vị. Oách lắm. Con sẽ biểu diễn tiết mục đồng ca cùng với 4 bạn trong lớp với bài hát “Bố là tất cả”. Ở lớp các con cùng cô luyện tập rất hăng say. Về nhà, con cũng say sưa biểu diễn cho bố mẹ và dì xem. Không phải là mẹ khen con đâu nhưng mẹ thấy con cũng có chất giọng đấy. Để lớn tí nữa, mẹ đăng ký cho con đi thi Đồ Rê Mí nhé J


Từ tối hôm trước cô Hiệu trưởng đã gọi điện dặn bố mẹ đưa con đến trước nửa tiếng để còn ổn định đội hình vì tiết mục của con biểu diễn đầu tiên mà. Cả nhà kéo đến Nhà hát múa rối Việt Nam từ lúc 8 giờ kém. Con háo hức lắm, chạy lên chạy xuống, đùa vui cùng các bạn ầm vang cả khu nhà hát. Các cô dăn đến sớm nhưng mãi gần đến giờ biểu diễn thì cô mới gọi Thái Dương vào để xếp hàng chuẩn bị hát. Thế là bố mẹ và dì đưa con đến sớm rồi chạy theo con cũng đủ mệt. Tiêu chuẩn mỗi bạn chỉ được một quả bóng. Vậy mà con đã làm bay một quả, làm vỡ một quả, quả thứ 3 thì dì Hiền làm bay mất. Mẹ không dám xin thêm cho con nữa. Xin mãi bạn Phương Trà không cho. Cuối cùng Bi phải thơm vào má bạn ấy mới cho đấy.


Đã đến giờ biểu diễn. Chú Ve Sầu bước ra sân khấu dẫn chương trình và giới thiệu tiết mục biểu diễn của con và các bạn. Cùng các bạn bước ra sân khấu, con tỏ ra khá tự tin như một “ca sỹ chuyên nghiệp”. Trông con ngộ nghĩnh ghê. Đôi chân nhún nhảy, đôi tay biểu diễn những động tác biểu cảm theo bài hát khiến con khá nổi bật trên sân khấu. Chẳng bù cho lần trước ở trường Kangaroo cũng trong lễ tổng kết năm học. Con cũng ở trong đàn đồng ca. Lúc bước lên sân khấu, con tỏ ra rất tự tin. Bố thì chạy lên chạy xuống để chộp những pô ảnh ngộ nghĩnh của con. Nhìn thấy bố, con bỏ cả sân khấu rồi khóc nhè đòi bố bế. Thế là đi tong tiết mục văn nghệ mà bố mẹ chờ đợi bao lâu để xem con biểu diễn. Phải công nhận ku Bi lần này tiến bộ và ra dáng người lớn lắm rồi đấy. Lúc đón con xuống sau tiết mục biểu diễn, con còn hỏi mẹ “Ơ! Sao mẹ không vỗ tay cổ vũ con à?” “Sao mẹ lại không vỗ tay. Mẹ còn quay cả video clip con hát nữa đây này” Thế là con mới thôi không phụng phịu nữa.

Sau tiết mục của con là một số tiết mục đọc thơ và hát cũng rất đáng yêu của các bạn mẫu giáo bé và nhà trẻ. Đặc biệt là tiết mục “Tạm biệt búp bê thân yêu” của các bạn tốt nghiệp mầm non trong trang phục “cử nhân mầm non” trông rất đáng yêu. Tầm này sang năm, con cũng sẽ giống như các bạn. Sân khấu nhộn nhịp hẳn lên khi tiết mục do của các nghệ sỹ Nhà hát múa rối Việt Nam biểu diễn với âm thanh rất vui nhộn. Bắt chước các nghệ sỹ trên sân khấu, ở bên dưới con cũng nhảy theo với điệu hip-hop “bán chuyên nghiệp” trông rất buồn cười. Trông con nhảy cũng bài bản ra phết: đá chân, ngoáy mông, chống tay xuống ghế, giơ chân lên… chẳng kém gì chú Dương trong phim “Bước nhảy xì tin” mà con rất thích xem. Cuồng nhiệt hơn là tiết mục “Alibaba” của chú Ve Sầu, người dẫn chương trình. Cùng các bạn, con hăng hái đi lên sân khấu và nhảy múa cùng với nghệ sỹ không hề ngại ngùng gì. Lúc chú biểu diễn xong, gọi mãi con mới chịu xuống. Khi các tiết mục khác biểu diễn, dù không lên sân khấu nhưng ở bên dưới con hoà theo rất hăng say. Sau khi chương trình kết thúc, con còn chụp ảnh với chú chuột Mickey và chú vịt Donnald, nhân vật hoạt hình mà con rất thích. Buồn cuời nhất là những kiểu ảnh chụp với Phương Trà, bạn cùng lớp với con. Những kiểu khoác vai là bình thường. Còn có những kiểu con thơm bạn ấy nữa chứ. Trông buồn cười ơi là buồn cười.



Tấm gương sáng cho con!

Con trai yêu quý! Mẹ kể cho con chuyện về bố để khi biết đọc, con hiểu được thì hãy luôn yêu thương, kính trọng và vâng lời bố. Bố của con là tấm gương sáng về ý chí và nghị lực để con noi theo và phấn đấu.

Khi mới lớp 6, một tai nạn lao động đã lấy đi cánh tay phải của bố. Đau đớn đến ngất lịm nhưng bố vẫn can đảm ôm tay chạy đến trạm xá. Ông bà nội và các bác của con đã rất bàng hoàng và đau đớn. Do chuyển qua nhiều bệnh viên nên khi lên đến bệnh viện Việt Đức ở Hà Nội thì đã quá muộn để nối lại cánh tay cho bố con. Cuộc đời của bố con đã sang trang mới với bao nhiêu khó khăn ở phía trước. Sau ca phẫu thuật, bố con tỉnh dậy thì không thấy tay của mình đâu. Bố khóc nhiều lắm. Sự mất mát quá lớn với một cậu bé mới 12 tuổi còn cả tương lai ở phía trước bỗng chốc trở nên mù mịt hơn. Cả nhà cũng không ai cầm nổi nước mắt. Thế rồi nỗi đau dần dần cũng nguôi ngoai nhờ vào sự can đảm và ý chí vuợt lên khó khăn, bố con đã quen dần với sự thực là mình chỉ còn một cánh tay trái. Vậy là, hàng ngày trong bệnh viện, bố con bắt đầu tập viết tay trái. Tay thì không thuận, bút bi thì trơn nên bố con luyện viết rất khó khăn. Nhiều lúc bố con đã rất nản chí nhưng mỗi lần như vậy, bố con lại nghĩ đến ông Nguyễn Ngọc Ký bị liệt hai tay phải viết bằng chân, bố con lại thấy can đảm hơn. Cứ thế, ròng rã sau hơn một tháng trời, với ý chí và sự quyết tâm cùng với sự động viên của ông bà nội và các bác con, bố con đã viết được tay trái. Tuy chưa đẹp nhưng cũng đủ để giúp bố tự tin hơn khi quay lại trường học.

Thế là bố bắt đầu làm quen với hoàn cảnh mới. Những buổi đầu quay lại trường, các bạn trong trường, trong lớp đều nhìn bố con với ánh mắt hiếu kỳ và tò mò, đôi khi có những lời trêu trọc nhưng đa phần là những ánh mắt cảm thông và đồng cảm. Đây là thời kỳ khó khăn vì bố con phải cố gắng để theo kịp các bạn trong lớp. Với ý chí quyết tâm và sự siêng năng, chẳng bao lâu bố con đã theo kịp được chương trình của các bạn trong lớp. Hơn thế nữa, bố còn đạt học sinh giỏi trong suốt những năm cấp 2, rồi cấp 3. Không chỉ là một học sinh giỏi vượt lên khó khăn của bản thân mà bố con còn là một lớp trưởng gương mẫu để các bạn trong lớp noi theo.

Nhà ông bà nội con hồi đó còn nghèo lắm. Bố con không được sung sướng như con bây giờ đâu. Hàng ngày, ngoài giờ học ở trường, bố chăm chỉ làm việc đồng áng, bắt cua, bắt cá giúp ông bà nội con. Bố con kể với mẹ là đã có nhiều lúc bố con buồn và nản chí lắm nhưng với sự động viên của ông bà nội và các bác con đặc biệt là bác Định, bố con đã quên đi những giây phút buồn phiền và nản lòng này. Và bố con đã thi đỗ vào đại học với kết quả rất cao. Trong suốt 4 năm đại học, bố con đã rất chăm chỉ rèn luyện. Ngoài giờ học trên giảng đường, bố con tham gia rất tích cực vào công tác đoàn và sinh viên. Ngoài ra, bố con còn là một cán bộ tự quản trong ký túc xá rất mẫn cán và năng nổ. Bố con còn tham gia rất tích cực vào các hoạt động dành cho những sinh viên khuyết tật. Mẹ rất tự hào về bố con và đồng hành với bố con suốt 4 năm đại học và cho đến tận bây giờ. Sau khi tốt nghiệp đại học, bố đã được một tổ chức phi chính phủ của Mỹ mời về làm. Công việc của bố con tiến triển rất tốt. Ngoài thời gian làm việc, bố con vẫn tham gia rất tích cực vào các hoạt động dành cho người khuyết tất, ở trong nước và cả ở nước ngoài. Bố con đã có cơ hội đến và thăm nhiều nước trên thế giới như Đức, Mỹ, Nhật, Hàn Quốc, Campuchia... Lúc con sắp chào đời, bố con vinh dự được một suất học bổng đi học ngăn hạn ở Mỹ một tháng. Những kinh nghiệm này đã giúp bố tự tin và thành công hơn trong công việc.

Mẹ muốn nói rằng mẹ rất tự hào về bố con. Sau này, trên đường đời, nếu gặp bắt kỳ khó khăn nào, con hãy nhìn vào tấm gương sáng là bố con thì chắc chắn con sẽ vượt qua tất cả. Mẹ mong và tin rằng con của mẹ sẽ hạnh phúc và thành công. Con sẽ làm được vì con là con của bố Tỉnh mà!

Yêu con nhiều!


Thứ Tư, 26 tháng 5, 2010

Tặng con bài thơ đầu tay của mẹ

Con biết không, lúc mẹ còn nhỏ chừng lớp 6, lớp 7 mẹ có một cô bạn hàng xóm tên là Linh. Mẹ rất hay sang nhà cô Linh chơi và cùng nhau làm thơ. Đã có nhiều vần thơ ra đời từ khi đó nhưng rất tiếc cả mẹ và cô Linh đều không ghi lại nhưng mẹ vẫn nhớ mang máng. Thơ mẹ và cô Linh viết chung. Mẹ nhớ là hình như chưa có bài nào hoàn chỉnh thì phải.
Lúc học lớp 8, mẹ được tham gia thi đọc thơ toàn trường. Mẹ rất vui. Mẹ đã làm một bài thơ mà giờ đọc lại vẫn thấy sao hồi đó mẹ thật ngây thơ và viết thơ thật buồn cười. Mẹ vẫn thuộc lòng bài thơ đó. Dù không được giải thưởng gì nhưng mẹ vẫn vui vì đó là bài thơ hoàn chỉnh đầu tay của mẹ. Mẹ chép lại vào đây để khi nào biết đọc, con đọc xem có hay không nhé J

Gió
Gió về thổi nhẹ lao xao
Hàng cây trước gió rì rào đung đưa
Gió về làm mát buổi trưa
Những ngày nóng bức gió đưa quạt về
Gió về thổi mát bốn bề
Gió còn quạt mãi không hề ngơi tay
Hôm nay gió thổi hây hây
Chàng lười ngủ gật chẳng hay gió về

Thứ Ba, 25 tháng 5, 2010

Viết cho con

Ngắm con

Mỗi lần nhìn thấy con cười
Ánh mắt trong sáng ngời ngời niềm tin
Mỗi lần nhìn thấy con chơi
Đôi chân thoăn thoắt con cười thích ghê
Nhìn con ngồi học say mê
Mẹ như quên hết bộn bề lo toan
Mong con học giỏi chăm ngoan
Tương lai phía trước muôn vàn niềm vui




Nhớ con!
Lần đầu công tác xa nhà
Khi con bị ốm về bà Hải Dương
Ông bà hết mực yêu thương
Mà sao mẹ vẫn nhớ nhung con nhiều
Xa con mẹ ước một điều
Ước nhanh xong việc được về với con!

Bi học tiếng Anh!

Hôm nay, mẹ cùng con học tiếng Anh. Mẹ cho con học tiếng Anh trên máy tính. Con học số, chữ cái, màu sắc. Con vừa xem video clip vừa đọc theo. Con biết hết các số từ 1 đến 20 rồi. Hôm nay con học thêm số 0, số 100 và số 1000. Các màu sắc thì con cũng đã biết. Con cần tập đọc cho thật đúng. Bảng chữ cái tiếng Anh con chưa thuộc hết nên phải luyện tập thêm nhiều.

Bài học đặc biệt hôm nay là hai mẹ con cùng học từ vựng về đồ dùng trong nhà và các bộ phận trên cơ thể. Con học từ bằng cách đọc to và tìm đúng đồ vật để dán từ đó lên. Con thích thú lắm. Toàn người dán toàn từ mới tiếng Anh trông buồn cười lắm. Hết dán vào người rồi dán vào cánh cửa. Cách học này sẽ giúp con nhớ từ tiếng Anh nhanh hơn. Hai mẹ con học thật vui.



Thứ Hai, 24 tháng 5, 2010

Những khoảnh khắc ngộ nghĩnh của con













Ngộ nghĩnh cu Bi

Con trai: Mẹ ơi, bố đi làm bằng gì hả mẹ?
Mẹ: Bố đi làm bằng xe buýt con ạ!
Con trai: Sao bố không đi làm bằng xe máy như mẹ?
Mẹ: Bố không đi được xe máy con ạ!
Con trai: À con biết rồi. Bố không đi được là vì bố bị đau tay.
***
Cô giáo: Hôm qua sau khi ở lớp về, Thái Dương làm gì?
Thái Dương: Con tắm ạ
Cô giáo: Tắm xong thì con làm gì?
Thái Dương: Con mặc quần áo ạ!
Cô giáo không nhịn được cười.
***
Dì: Bi ra đằng kia lấy giúp dì cái bút nào!
Bi: Thôi dì tự ra lấy đi, cháu không có thời gian đâu
***
Mẹ: Bi ơi, mẹ đau lưng quá!
Con trai: Thì mẹ đi tắm đi rồi vào con đấm lưng cho!
***
Con trai: Bố ơi!
Bố: Gì hả con trai?
Con trai: Nhà mình ai cũng có điện thoại. Mỗi mình con là không có. Bố mua cho con một cái để con làm việc nhé!
***
Ông ngoại và Bi chơi trò trốn tìm. Ông đi trốn còn cháu đi tìm. Tìm mãi chẳng thấy ông:
- Cháu: Ông ở, ông trốn ở đâu?
- Ông: Không trả lời
- Cháu: Bác ơi, bác trốn ở đâu?
- Ông: Vẫn không trả lời
- Cháu (hết kiên nhẫn): Mày ơi, mày ở đâu?
Cả nhà không nhịn được cười

***
Cu Bi đang ngồi ị bô thì em Chích Bông (2 tuổi) ở nhà đối diện sang chơi. Thấy em, Bi xấu hổ lắm:
- Chích Bông đi về nhà đi
- Chích bông vẫn đứng yên tại chỗ

- Đi về đi sao còn đứng đây?
- Chích bông vẫn không về
- Ơ anh nói Chích Bông không nghe lời anh à?

Niềm vui nghe con bi bô tiếng Anh!

Đã từ lâu mẹ đã muốn cho con đi học tiếng Anh vì muốn con sau này nói tiếng Anh không những giỏi hơn mẹ và thật giỏi. Qua nhiều lần thấy con tiếp xúc với tiếng Anh và thấy con rất thích thú và khả năng nhớ rất tốt nên mẹ nghĩ rằng cho dạy con học tiếng Anh thời điểm này là tuyệt vời nhất. Đầu tiên là những bài học giải trí trước khi đi ngủ, mẹ dạy con học từ con nhớ rất tốt. Rrồi dần dần mẹ thấy nên đăng ký cho con một lớp tiếng Anh có cô giáo dạy bài bản hơn và mẹ sẽ kèm và luyện thêm với con ở nhà. Và mẹ đã chọn cho con học ở Trung tâm Anh ngữ Apple. Cứ hai buổi giáo viên Việt Nam thì con lại được học một buổi giáo viên bản ngữ. Mẹ muốn con làm quen trước rồi mới cho con học với 100% giáo viên bản ngữ. Như vậy, mẹ nghĩ sẽ hiệu quả hơn.
Ngay từ buổi học đầu tiên con đã thích thú rồi nhưng khi bước vào lớp con hơi rùt rè và cứ đòi mẹ vào lớp cùng. Lúc đầu mẹ và cô phải nhắc nhở con nhiều vì con còn chưa tập trung lắm, luôn chân luôn tay nghịch bàn ghế. Có lúc hai tay nghịch hai cái bàn. Nhưng rồi dần dần con cũng bị cuốn hút vào bài học. Con được học cách chào hỏi, giới thiệu tên và tham gia các trò chơi thú vị. Thấy con say mê, mẹ vui lắm và thấy rằng thời gian mẹ dành cho con thật ý nghĩa. Buổi học đầu tiên, con học với cô Ester và cô Hải Yến làm trợ giảng. Con cũng nhớ tên các bạn và cô giáo rất nhanh. Trên đường đi học về, hai mẹ con thực hành tiếng Anh với nhau. Con rất thuộc bài và trả lời mẹ đầy hứng khởi.
Con đã học tiếng Anh được hai tháng. Con đã biết khá nhiều từ mới, cấu trúc câu giao tiếp cơ bản. Tuy phát âm còn ngọng nghịu nhưng con học ngữ điệu của cô rất nhanh và nhờ bài học. Con học cấu trúc “Kiss Mommy; Hug Daddy” rồi về nhà thực hành luôn. Hàng ngày nghe con bi bô tiếng Anh, mẹ vui lắm và cảm thấy có động lực hơn rất nhiều. Cố gắng lên con trai!

Sở thích ngộ nghĩnh

Mẹ đã chiêm nghiệm lại gần 5 năm đầu đời của con và nhận thấy một điều rằng con có một sở thích thật ngộ nghĩnh: Thích chơi với 2 thứ đồ vật tương tự nhau. Lúc đầu mẹ không nhận ra điều này nhưng dần dần mẹ thấy hai tay con cầm hai cái vé xe, một cái của mẹ, một cái của dì; hai tay cầm hai cải bản chải đánh răng, một cái của bố, một cái của mẹ; hai tay cầm hai cái điện thoại, một cái của bố một cái của mẹ… Trông lúc đó còn vừa buồn cười vừa đáng yêu. Rồi đến khi xem lại video clips hồi con được khoảng 1 tuổi thấy hai tay con chơi 2 cái mắc áo, 2 cái thìa, hai týpt kem đánh răng thì mẹ càng khẳng định được sở thích lạ lẫm và ngộ nghĩnh này của con. Khi nào con cầm một thứ gì trên tay thì con đều đòi mẹ một thư tương tự như thế để con cầm mỗi tay một thứ. Nhiều lúc mẹ và dì không nhịn được cười. Con trai mẹ thật đáng yêu!



































































Thứ Ba, 9 tháng 3, 2010

Những ngày lý thú ở Thái Lan


Cả nhà rời sân bay Bangkok trên một chiếc taxi về khách sạn. Vừa bước vào taxi mình đã nghe thấy mẹ nói “Ơ, ở đây lái xe lại ngồi bên phải à? Tí nữa thì ngồi nhầm vào chỗ của lái xe. Hay thật!” Chiếc xe bon bon đưa cả nhà mình về khách sạn. Đường sáng trưng vì có rất nhiều bóng điện. Mình ngồi trong taxi mà cứ ngó nghiêng mãi. Trên xe ông lái xe bật đài cứ nói xì xồ suốt. Cả nhà mình nghe chẳng hiểu gì. Rồi taxi cũng đưa nhà mình về tới khách sạn. Đường này ít bóng điện hơn ở ngoài kia và cả ít người đi lại nữa. Mình nghe thấy bố bảo “Muộn thật! Đã gần 12 giờ đêm rồi đấy. Thôi hai mẹ con xuống đi để bố trả tiền taxi.” Bố trả tiền taxi rồi cùng mẹ mang hành lý vào khách sạn. Khách sạn chỉ có một cô và một chú đón tiếp. Họ mang ra cho nhà mình mỗi người một cốc nước cam. Nước lạnh quá nên bố mẹ không cho mình uống sợ mình bị viêm họng rồi lại sốt. Chú nhân viên khách sạn đưa nhà mình lên phòng cùng với tất cả đồ đạc. Cửa phòng đã mở ra. Trong phòng có bao nhiêu là thứ lạ. Có hai cái giường to bằng giường ở phòng của mình mà dì Hiền đang ngủ. Vừa vào phòng mình đã tìm ngay điều khiển điều hoà và tivi. Tìm mãi chẳng thấy điều khiển điều hoà đâu cả. Mình hỏi bố, bố bảo ở đây không có điều khiển điều hoà. Chỉ điều khiển ở trên tường thôi. Chán thật. Mình thích phải 2 tay hay cái điều khiển cơ. Thói quen của mình mà. Lúc nào cũng phải hai tay hái thứ giống nhau: hai cái mắc áo này, hai hộp kem đánh răng này, hai cái thìa này, hai cái chìa khoá xe máy này, hai cái bàn chải đánh răng này, hai cái vé xe buýt này…. Thế mà bây giờ chỉ có một cái điều khiển tivi. Thôi bật tivi lên xem nào. “Trời ơi. Tivi toàn kênh gì ấy bố mẹ ạ. Con chẳng xem được. Tivi bé tẹo bố ạ. Tivi sharp và JVC ở nhà mình xem thích hơn.” Vừa nói mình vừa bật hết kênh này đến kênh khác. Chẳng có gì xem cả. Mình tắt đi thôi. Lên giường nằm kềnh uống sữa cho đã. Thế là trong nháy mắt, mình đã rít hết một hộp sữa Cô gái Hà Lan.

“Giường ở đây buồn cười nhỉ? Chăn thì vỏ một nơi, ruột một nơi. Khách sạn này không bằng ở Việt Nam.” Mẹ mình càu nhàu với bố. “Có 30 đô chỉ thế thôi, làm sao mà đòi phòng xịn.” Bố giải thích. Thồi mình uống sữa xong rồi kềnh kang cái đã. Một lúc sau. Bố mẹ tắt điện, cả nhà đi ngủ để mai bắt đầu một kỳ nghỉ thật lý thú.