Thứ Hai, 21 tháng 6, 2010

Về quê ngoại

Hai tuần sau lễ tổng kết năm học của Trường mầm non Ngôi Sao xanh, con được nghỉ hè 1 tuần.Thời tiết mấy hôm nay nóng như thiêu như đốt. Người con cứ rời quạt ra là đầm đìa mồ hôi. Cũng may khu chung cư nhà mình không bị mất điện nên con được hưởng cái mát của điều hòa nên cũng đỡ. Một tuần nghỉ hè dù không phải là thời gian dài nhưng cũng đủ để con có một thời gian thật đáng nhớ. Con được về nhà ông bà ngoại!

Thấy bố mẹ đồng ý cho con về ông bà ngoại, con thích thú đến mức sáng hôm sau vừa ngủ dậy không nhìn thấy dì Hiền đâu tưởng dì về trước rồi con khóc ầm lên. Đến lúc mẹ bảo là dì đi mua cháo cho con thì con mới yên tâm và không khóc nữa. Ăn sáng xong, hai dì cháu lên đường ra bến xe để bắt xe về nhà ông bà. Không đi cùng con nhưng mẹ thấy dì Hiền kế là trên ô tô con đã kịp làm quen với một em bé dù mới 4 tuối nhưng trồng còn cao to hơn con. Hai bạn cùng nằm ra ghế trông rất thư giãn.


Bây giờ đang là mùa hè nóng bức nên ở nhà ông bà ngoại một hôm có điện, một hôm mất điện nhưng nhà ông có máy phát điện nên cũng có quạt cho con mát và có tivi cho con xem hoạt hình. Con được ông bà cưng đến mức một mình con dùng 3 cái quạt. Vừa về đến nhà con đã được ông kiệu đi chơi một vòng và được ông bế đi thăm quan nhà ông bà đang xây. Nhà to và rộng lắm. Khi nào nhà xong, con về chơi tha hồ mà thích. Buổi tối cứ khoảng 7 giờ là nhà ông bà có điện. Vừa thấy điện nhà hàng xóm đối điện nhấp nháy điện, con đã chạy vào bảo ông bật điều hòa. Thế là con cứ ngồi trong phòng điều hòa suốt. Bà ngoại còn trêu Bi là "Các bạn ơi, tớ ăn trong phòng điều hòa, tớ chơi trong phòng điều hòa, tớ xem tivi trong phòng điều hòa, tớ học trong phòng điều hóa và tớ ỉn trong phòng điều hòa :-)

Sau hôm con về, ông ngoại đón cụ ngoại lên chơi. Cụ ngoại tuy đã gần 90 tuổi nhưng còn minh mẫn lắm. Cụ theo dõi thời sự và rất cập nhật tin tức. Con chơi với cụ thích lắm. Thấy cụ kể là đến bữa ăn cơm con hỏi cụ một cách rất ngây thơ "Cụ ơi, thế cụ ăn cơm thì ai xúc cho cụ ạ?" Cụ không nhịn được cười.


Theo kế hoạch, thứ Bảy được nghỉ bố mẹ về thăm cụ ngoại, ông bà ngoại và đón con lên Hà Nội. Đúng hôm ấy thời tiết nóng lịch sử mà nhà ông bà lại đến lịch căt điện. Tuy có máy phát điện nhưng do thời tiết nóng nên hơi nóng cứ phả vào mặt. Người con đầm đìa mồ hôi. Thấy con liên tục vén áo lên lau mồ hôi thế là mẹ quyết định cho con... cởi trần cho mát. Được cởi trần thấy mát hơn nên con thích lắm. Được bà ngoại mua cho bộ bút màu và một quyển vở tập tô, con thích lắm. Trời nóng thế mà vẫn đòi mẹ cho tập tô. Trông con buồn cười lắm.


Cặm cụi học được một lúc thì con cũng lăn ra ngủ. Trông con cởi trần nằm ngủ buồn cười không chịu được. Hai cái quạt xả vào mà người con vẫn đầy mồ hôi. Thế là mẹ bế con vào phòng ông bà mát hơn vì điều hòa từ sáng vẫn còn hơi mát. Vừa vào con đã hỏi mẹ quyển tập tô và bút chì đâu. Công nhận con trai mẹ chăm chỉ thật. Vượt lên nóng bức chăm chỉ học hành :-)

Về quê con thích không chỉ được chơi trong không gian rộng rãi thoáng mát mà nhà bà mà con còn có 2 anh em bạn hàng xóm suốt ngày sang chơi cùng. Bạn ấy tên là Toàn. Bạn ấy hơn con 4 tháng mà trông bé hơn con. Hồi con được gần một tháng về nhà ông bà ngoại thì bạn ấy đã được 3 hay 4 tháng rồi. Hay bạn ngồi chơi cá ngựa, chơi đồ chơi dùng cụ sửa chữa và xem tivi. Con tỏ ra thích thú lắm, cứ luôn miệng "tớ tớ cậu cậu" có lúc còn xưng là "anh" rất ra dáng. Bạn ấy phải về ăn cơm nhất định con không cho bạn ấy về mà cứ đòi bạn ấy ở đây chơi. Mẹ bảo chủ nhật lên Hà Nội con tỏ vẻ không muốn về vì thích ở nhà ông bà chơi hơn. Nhà ông bà mất điện nhưng chiều tối ra ngoài sân có mái che ngồi gió thổi mát lắm. Hai bà cháu chơi với nhau rất say sưa.


Dù chỉ về quê có 3 ngày nhưng con có một thời gian nghỉ hè rất ý nghĩa. Dù xa bố mẹ mấy hôm nhưng con được về chơi với cụ ngoại, ông bà ngoại, được ông bà yêu quý, cậu Tuận đưa đi chơi và có thêm bạn mới. Biết con thích nên mẹ lưu lại những khoảnh khắc này để khi lớn thêm chút nữa, đọc được và hiểu được chắc chắn con sẽ thấy được ý nghĩa của những ngày nghỉ hè bổ ích.

Thứ Tư, 2 tháng 6, 2010

Thời khoá biểu của Thái Dương

Lễ tổng kết năm học 09-10 của con

Thời gian trôi nhanh thật! Thế là con đã “tốt nghiệp” lớp mẫu giáo nhỡ để chuyển lên mẫu giáo lớn – Lớp 6 tuổi ở trường Ngôi Sao Xanh.

Lễ tổng kết năm nay các cô tổ chức cho các con tại Nhà hát múa rối Việt Nam với rất nhiều hoạt động thú vị. Oách lắm. Con sẽ biểu diễn tiết mục đồng ca cùng với 4 bạn trong lớp với bài hát “Bố là tất cả”. Ở lớp các con cùng cô luyện tập rất hăng say. Về nhà, con cũng say sưa biểu diễn cho bố mẹ và dì xem. Không phải là mẹ khen con đâu nhưng mẹ thấy con cũng có chất giọng đấy. Để lớn tí nữa, mẹ đăng ký cho con đi thi Đồ Rê Mí nhé J


Từ tối hôm trước cô Hiệu trưởng đã gọi điện dặn bố mẹ đưa con đến trước nửa tiếng để còn ổn định đội hình vì tiết mục của con biểu diễn đầu tiên mà. Cả nhà kéo đến Nhà hát múa rối Việt Nam từ lúc 8 giờ kém. Con háo hức lắm, chạy lên chạy xuống, đùa vui cùng các bạn ầm vang cả khu nhà hát. Các cô dăn đến sớm nhưng mãi gần đến giờ biểu diễn thì cô mới gọi Thái Dương vào để xếp hàng chuẩn bị hát. Thế là bố mẹ và dì đưa con đến sớm rồi chạy theo con cũng đủ mệt. Tiêu chuẩn mỗi bạn chỉ được một quả bóng. Vậy mà con đã làm bay một quả, làm vỡ một quả, quả thứ 3 thì dì Hiền làm bay mất. Mẹ không dám xin thêm cho con nữa. Xin mãi bạn Phương Trà không cho. Cuối cùng Bi phải thơm vào má bạn ấy mới cho đấy.


Đã đến giờ biểu diễn. Chú Ve Sầu bước ra sân khấu dẫn chương trình và giới thiệu tiết mục biểu diễn của con và các bạn. Cùng các bạn bước ra sân khấu, con tỏ ra khá tự tin như một “ca sỹ chuyên nghiệp”. Trông con ngộ nghĩnh ghê. Đôi chân nhún nhảy, đôi tay biểu diễn những động tác biểu cảm theo bài hát khiến con khá nổi bật trên sân khấu. Chẳng bù cho lần trước ở trường Kangaroo cũng trong lễ tổng kết năm học. Con cũng ở trong đàn đồng ca. Lúc bước lên sân khấu, con tỏ ra rất tự tin. Bố thì chạy lên chạy xuống để chộp những pô ảnh ngộ nghĩnh của con. Nhìn thấy bố, con bỏ cả sân khấu rồi khóc nhè đòi bố bế. Thế là đi tong tiết mục văn nghệ mà bố mẹ chờ đợi bao lâu để xem con biểu diễn. Phải công nhận ku Bi lần này tiến bộ và ra dáng người lớn lắm rồi đấy. Lúc đón con xuống sau tiết mục biểu diễn, con còn hỏi mẹ “Ơ! Sao mẹ không vỗ tay cổ vũ con à?” “Sao mẹ lại không vỗ tay. Mẹ còn quay cả video clip con hát nữa đây này” Thế là con mới thôi không phụng phịu nữa.

Sau tiết mục của con là một số tiết mục đọc thơ và hát cũng rất đáng yêu của các bạn mẫu giáo bé và nhà trẻ. Đặc biệt là tiết mục “Tạm biệt búp bê thân yêu” của các bạn tốt nghiệp mầm non trong trang phục “cử nhân mầm non” trông rất đáng yêu. Tầm này sang năm, con cũng sẽ giống như các bạn. Sân khấu nhộn nhịp hẳn lên khi tiết mục do của các nghệ sỹ Nhà hát múa rối Việt Nam biểu diễn với âm thanh rất vui nhộn. Bắt chước các nghệ sỹ trên sân khấu, ở bên dưới con cũng nhảy theo với điệu hip-hop “bán chuyên nghiệp” trông rất buồn cười. Trông con nhảy cũng bài bản ra phết: đá chân, ngoáy mông, chống tay xuống ghế, giơ chân lên… chẳng kém gì chú Dương trong phim “Bước nhảy xì tin” mà con rất thích xem. Cuồng nhiệt hơn là tiết mục “Alibaba” của chú Ve Sầu, người dẫn chương trình. Cùng các bạn, con hăng hái đi lên sân khấu và nhảy múa cùng với nghệ sỹ không hề ngại ngùng gì. Lúc chú biểu diễn xong, gọi mãi con mới chịu xuống. Khi các tiết mục khác biểu diễn, dù không lên sân khấu nhưng ở bên dưới con hoà theo rất hăng say. Sau khi chương trình kết thúc, con còn chụp ảnh với chú chuột Mickey và chú vịt Donnald, nhân vật hoạt hình mà con rất thích. Buồn cuời nhất là những kiểu ảnh chụp với Phương Trà, bạn cùng lớp với con. Những kiểu khoác vai là bình thường. Còn có những kiểu con thơm bạn ấy nữa chứ. Trông buồn cười ơi là buồn cười.



Tấm gương sáng cho con!

Con trai yêu quý! Mẹ kể cho con chuyện về bố để khi biết đọc, con hiểu được thì hãy luôn yêu thương, kính trọng và vâng lời bố. Bố của con là tấm gương sáng về ý chí và nghị lực để con noi theo và phấn đấu.

Khi mới lớp 6, một tai nạn lao động đã lấy đi cánh tay phải của bố. Đau đớn đến ngất lịm nhưng bố vẫn can đảm ôm tay chạy đến trạm xá. Ông bà nội và các bác của con đã rất bàng hoàng và đau đớn. Do chuyển qua nhiều bệnh viên nên khi lên đến bệnh viện Việt Đức ở Hà Nội thì đã quá muộn để nối lại cánh tay cho bố con. Cuộc đời của bố con đã sang trang mới với bao nhiêu khó khăn ở phía trước. Sau ca phẫu thuật, bố con tỉnh dậy thì không thấy tay của mình đâu. Bố khóc nhiều lắm. Sự mất mát quá lớn với một cậu bé mới 12 tuổi còn cả tương lai ở phía trước bỗng chốc trở nên mù mịt hơn. Cả nhà cũng không ai cầm nổi nước mắt. Thế rồi nỗi đau dần dần cũng nguôi ngoai nhờ vào sự can đảm và ý chí vuợt lên khó khăn, bố con đã quen dần với sự thực là mình chỉ còn một cánh tay trái. Vậy là, hàng ngày trong bệnh viện, bố con bắt đầu tập viết tay trái. Tay thì không thuận, bút bi thì trơn nên bố con luyện viết rất khó khăn. Nhiều lúc bố con đã rất nản chí nhưng mỗi lần như vậy, bố con lại nghĩ đến ông Nguyễn Ngọc Ký bị liệt hai tay phải viết bằng chân, bố con lại thấy can đảm hơn. Cứ thế, ròng rã sau hơn một tháng trời, với ý chí và sự quyết tâm cùng với sự động viên của ông bà nội và các bác con, bố con đã viết được tay trái. Tuy chưa đẹp nhưng cũng đủ để giúp bố tự tin hơn khi quay lại trường học.

Thế là bố bắt đầu làm quen với hoàn cảnh mới. Những buổi đầu quay lại trường, các bạn trong trường, trong lớp đều nhìn bố con với ánh mắt hiếu kỳ và tò mò, đôi khi có những lời trêu trọc nhưng đa phần là những ánh mắt cảm thông và đồng cảm. Đây là thời kỳ khó khăn vì bố con phải cố gắng để theo kịp các bạn trong lớp. Với ý chí quyết tâm và sự siêng năng, chẳng bao lâu bố con đã theo kịp được chương trình của các bạn trong lớp. Hơn thế nữa, bố còn đạt học sinh giỏi trong suốt những năm cấp 2, rồi cấp 3. Không chỉ là một học sinh giỏi vượt lên khó khăn của bản thân mà bố con còn là một lớp trưởng gương mẫu để các bạn trong lớp noi theo.

Nhà ông bà nội con hồi đó còn nghèo lắm. Bố con không được sung sướng như con bây giờ đâu. Hàng ngày, ngoài giờ học ở trường, bố chăm chỉ làm việc đồng áng, bắt cua, bắt cá giúp ông bà nội con. Bố con kể với mẹ là đã có nhiều lúc bố con buồn và nản chí lắm nhưng với sự động viên của ông bà nội và các bác con đặc biệt là bác Định, bố con đã quên đi những giây phút buồn phiền và nản lòng này. Và bố con đã thi đỗ vào đại học với kết quả rất cao. Trong suốt 4 năm đại học, bố con đã rất chăm chỉ rèn luyện. Ngoài giờ học trên giảng đường, bố con tham gia rất tích cực vào công tác đoàn và sinh viên. Ngoài ra, bố con còn là một cán bộ tự quản trong ký túc xá rất mẫn cán và năng nổ. Bố con còn tham gia rất tích cực vào các hoạt động dành cho những sinh viên khuyết tật. Mẹ rất tự hào về bố con và đồng hành với bố con suốt 4 năm đại học và cho đến tận bây giờ. Sau khi tốt nghiệp đại học, bố đã được một tổ chức phi chính phủ của Mỹ mời về làm. Công việc của bố con tiến triển rất tốt. Ngoài thời gian làm việc, bố con vẫn tham gia rất tích cực vào các hoạt động dành cho người khuyết tất, ở trong nước và cả ở nước ngoài. Bố con đã có cơ hội đến và thăm nhiều nước trên thế giới như Đức, Mỹ, Nhật, Hàn Quốc, Campuchia... Lúc con sắp chào đời, bố con vinh dự được một suất học bổng đi học ngăn hạn ở Mỹ một tháng. Những kinh nghiệm này đã giúp bố tự tin và thành công hơn trong công việc.

Mẹ muốn nói rằng mẹ rất tự hào về bố con. Sau này, trên đường đời, nếu gặp bắt kỳ khó khăn nào, con hãy nhìn vào tấm gương sáng là bố con thì chắc chắn con sẽ vượt qua tất cả. Mẹ mong và tin rằng con của mẹ sẽ hạnh phúc và thành công. Con sẽ làm được vì con là con của bố Tỉnh mà!

Yêu con nhiều!