Con trai yêu quý!
Lâu lắm rồi mẹ không viết blog cho con. Mẹ lười quá phải không? Lẽ ra lâu rồi không viết cho con thì mẹ nên viết những điều thật hay thật tốt về con nhưng mẹ không làm thế mà mẹ muốn tâm sự với con về những cảm xúc và suy nghĩ của mẹ về những cảm xúc khi con học lớp 1.
Người ta nói, thời gian con học lớp 1 là thời gian vất vả nhất vì lúc đó con chuyển đổi học từ mầm non lên tiểu học với bao sự thay đổi từ thói quen sinh hoạt, phương pháp học, kiến thức đến ý thức học tập. Cảm xúc của mẹ khi con vào lớp 1 rất khó tả: vừa vui mừng vừa lo lắng vì đầy là khởi đầu rất quan trọng của con và của cả bố mẹ vì con là tương lai của bố mẹ.
Với sự thông minh và nhanh nhẹn của con, bố mẹ đã lên kế hoạch cho con học một trong 2 trường là Nguyễn Siêu và Đoàn Thi Điểm dù cả 2 trường đề rất xa nhà và việc đưa đón sẽ gặp nhiêu khó khăn mới hy vọng con có môi trường học tập tốt để phát triển không chỉ năng khiếu tiếng Anh của con mà cả ý thức về sinh hoạt và học tập. Thấy mọi người tư vấn nên cho con tham gia CLB Tuổi Thơ ở trường Đoàn Thị Điểm để làm quen với kiểu học bán trú và rèn luyện các kỹ năng về trí thức, tư duy, tưởng tượng, trí nhớ..., bố mẹ đã đăng ký cho con học cũng là để củng cố kiến thức cho kỳ thi vào Nguyễn Siêu và Đoàn Thị Điểm. Tháng 4 năm 2011, con thi vào trường Nguyễn Siêu. Lần đầu tiên trong đời, con biết thể nào là thi thố. Hôm đó, bố mẹ đưa con đến trường để thi với nét mặt rất rạng rỡ và đầy tự tin. Con vừa xếp vào hàng đã không ngại khoe với Bà Hiệu trưởng ảnh của con được gắn trên ba lô. Lúc đó, bố mẹ cũng rất hy vọng là con sẽ tự tin khi dự tuyển. Và rồi cũng đến ngày nhà trường thông báo kết quả. Bố mẹ vừa hồi hộp vừa lo lắng. Khi đi xem kết quả thi cho con, tay mẹ run run tìm tên con và vui sướng đến khôn tả khi nhìn thấy kết quả của con: Toán 8, Tiếng Việt 6.8, tiếng Anh 10, Sức khoẻ loại A. Kết quả: Đạt. Mẹ vội gọi ngay cho bố con để thông báo. Thế là nguyện vọng và cống sức của bố mẹ và của con đã được đền đáp. Một chân trời mới sẽ mở rộng đón con với nhiều hứa hẹn….
Thời gian trôi nhanh thật! Mới đó mà giờ con đã sắp học kết kỳ 2 của lớp 1. Giờ con đã lớn lên nhiều, ăn nói cũng ra dáng hơn và nhận thức cũng tốt hơn. Theo như cô giáo chủ nhiệm đánh giá, con thông minh, nhận thức và tư duy nhanh nhưng cẩu thả và ý thức học chưa tốt. Mẹ hoàn toàn đồng ý với cô vì mỗi lần kèm con học là mỗi lần mẹ căng thẳng và nổi cáu. Hồi đầu năm học, con đang tập viết và làm quen với toán, con viết được 1, 2 chữ lại quay ra nói chuyện và còn nói nhiều nữa. Học không tập trung chút nào. Có những lúc mẹ phải cúi đầu bịt tai để con không nói cho ai nghe được nữa. Còn nữa, viết được một lúc, con lại kêu mỏi tay rồi xin mẹ được nghỉ. Viết có vài dòng chữ mà cả buổi tối chưa xong. Ở trên lớp, vì còn ảnh hưởng của thói quen của mầm non nên nhiều khi đang ngôi trong lớp, con nói chuyện rất tự nhiên và đi lại tự nhiên trong lớp. Cô giáo cũng phải vất vả để rèn luyện cho con. Khi họp phụ huynh lần đầu tiên, con được xếp vào học sinh cá biệt về ngủ vì khi các bạn ngủ hết rồi, con vẫn năm chơi vì vốn dĩ con rất ít ngủ. Về học tập, điểm cao nhất môn tập viết là được 7 mà hầu như còn được cộng thêm chữ “ẩu”. Có lẽ ẩu là tính cách của con thì phải. Khi con chuyển sang viết bút mực thì tính ẩu càng biểu hiện rõ. Nét chữ thì siêu vẹo, nguệch ngoạc và tẩy xoá. Có những hôm cô cho điểm 7 – 7 = 0 (Ẩu). Mẹ thấy căng thẳng vô cùng và có chút thất vọng. Dù thông minh và nhanh nhẹn mà cẩu thả thì khả năng thất bại nhiều hơn thành công. Đơn cử khi con được cô chọn là 1 trong 3 bạn đi thi học sinh giỏi toán và tiếng Anh của trường. Kết quả là điểm không tốt, không được giải gì vì làm bài cẩu thả. Nhiều lúc mẹ tự hỏi: Không biết khi con lớn hơn, tính cẩu thả của con có cải thiện được chút nào không chứ như bây giờ thì bố mẹ và cô cũng rất vất vả. Không chỉ có tính cẩu thả đâu mà ý thức học của còn làm bố mẹ đau đầu lắm. Hầu như tối nào bố mẹ cũng phải thúc giục con học. Con thì trì hoãn đề xem tivi. Mỏi cả miệng con mới vào bàn học. Vừa ngồi vào bàn thì lại buồn ị, buồn tè. Trong lúc học thì không tập trung, tay chân ngó ngoáy, miệng nói chuyện liên tục. Viết vài dòng thì đã kêu mỏi tay, kêu mệt đòi nghỉ. Thế nhưng khi được nghỉ xem tivi thì sự mệt mỏi biến đâu mất. Con có thể xem đến khi nào bố mẹ giục con quay lại học tiếp mà có khi giục mãi. Còn luyện đàn thì lười thôi rồi. Bố mẹ cũng phải thúc giục suốt và con học rất miễn cưỡng. Khi bảo cho con nghỉ học đàn thì con lại nài nỉ bố mẹ đừng cho con nghỉ học. Nhiều hôm 2 mẹ con tập đàn mà như đánh trận. Con mếu máo luyện đàn. Ở lớp học đàn thì không chịu nghe lời cô giảng. Cô nói trên bảng thì con đang chú ý vào cái khác. Lúc cô yêu cầu làm gì thì cũng không biết. Nói chung là rất mệt mỏi và căng thẳng với ý thức học hành của con. Nhiều lúc bố mẹ tự hỏi: Không biết con giống ai mà lại như vậy. Mỗi lần trách mắng thì con tỏ ra biết lỗi lắm nhưng sau đó thì đâu lại về đấy. Sắp biểu diễn tốt nghiệp lớp Pink 3 rồi mà tiếng đàn của con còn chưa đều. Tay còn cứng và sai kỹ thuật. Vậy mà mẹ ước mơ có ngày con chơi cho mẹ nghe những bản nhạc du dương với nhiều cảm xúc. Chính vì vậy, mẹ sẽ cố gắng cùng con tiếp tục học tập và rèn luyện bộ môn này. Mẹ cũng thừa nhận mẹ chưa dành thời gian tuyệt đối để cùng học với con vì cuộc sống rất bận rộn. Mẹ mong rằng càng lớn, ý thức học tập và đam mê học tập của con sẽ tốt hơn.
Mẹ viết những dòng tâm sự này không phải để chê trách gì con đâu mà để khi lớn lên, con đọc lại sẽ thấy mình trưởng thành như thế nào và thấu hiểu được tình yêu thương của bố mẹ dành cho con. Cho dù vật đổi sao rời, mẹ vẫn mãi yêu con vô cùng!